Thấy lời nói của đối phương mang theo ý đầu độc đậm đặc, bản thân mình tùy thời sẽ lạc vào trong đó, đột nhiên Ổ Thao cắn đầu lưỡi, ngay sau đó ánh mắt của hắn thanh tỉnh, hắn thét dài một tiếng và ý định câu thông trời xanh.
- Thiêu đốt bảo vật? Bảo vật của ngươi ở đâu?
Không để ý tới hắn la lên, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, đột nhiên hắn vươn tay và sau đó có một đống bảo quang bộc phát hào quang sáng ngời xuất hiện ngay trước mặt.
- Cái gì? Đây là Linh Hồn Chung, Tử Ngọc kiếm, Khiếu Thiên Ấn của ta. . . Tại sao chúng nằm trong tay của ngươi?
Nhìn thấy đống đồ vật trước mặt, Ổ Thao sững sờ, trong đầu mê muội.
Không có bảo vật, không thể tế tự, không có khả năng câu thông tinh phủ chi linh, đạt được lực lượng gia trì.
Nhưng những bảo vật này nằm trong nạp vật đan điền của mình, tại sao nó lại xuất hiện trong tay đối phương?
- Bảo vật của chúng ta cũng không còn...
Không riêng hắn, Phổ Chấn, Khuông Lâm cũng gào thét cùng lúc, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Toàn bộ bảo vật trong nạp vật đan điền của bọn họ biến mất không thấy đâu nữa, không có những bảo vật này, đừng nói tế tự, sức chiến đấu sẽ giảm đi một đám lớn, lúc trước đã không phải đối thủ, hiện tại càng bị động.
- Đương nhiên bảo vật nằm trong tay của ta, thần phục ta đi!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương vừa tế tự nhất định sẽ tạo ra chấn động lớn, cho dù không thể làm gì hắn nhưng lại bị đám người Minh Hoành chú ý, kế hoạch của mình khó mà hoàn thành, lúc này vận chuyển thiên phú thần thâu cách không trộm sạch bảo vật của đám người này, lúc này linh hồn chấn động phát ra từng tiếng tiên âm.
- Thần phục, chúng ta không thể thần phục. . . Chủ nhân!
- Chủ nhân!
Dám người Ổ Thao chỉ có thể kiên trì một hồi đã triệt để suy tàn, lúc này ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân sau đó thần phục.
- Hô, không hổ là linh hồn hai ngàn thê độ, quả nhiên đầu độc gặp phiền toái không nhỏ.
Đồng thời đầu độc có linh hồn cực cao, cho dù Nhiếp Vân cũng cảm thấy cố hế sức.
Cũng không phải năng lực đầu độc của Nhiếp Vân yếu bớt, bởi vì nơi này là kiếm tâm thế giới, bản thân ba người là đại năng nơi đây, cho dù không có thi triển thủ đoạn tế tự, thế giới này vẫn có một ít tác dụng bảo hộ bọn họ, nếu không phải sớm đánh lén đả thương bọn họ, sau đó lại trộm đi bảo bối của bọn họ, từ đó làm tâm linh ba người xuất hiện sơ hở, muốn đầu độc bọn họ là chuyện không có khả năng.
- Đều đứng lên đi!
Đầu độc thành công, Nhiếp Vân bắn một cái, mộc sinh chi khí dung nhập vào cơ thể ba người.
Trong khoảnh khắc thương thế thân thể và linh hồn ba người hoàn hảo không tỏn thương gì, bọn họđuứng lên và dùng vẻ mặt thành kính nhìn Nhiếp Vân.
- Ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi làm sao có thể liên hệ với Minh Hoành, cánh cổng không gian tầng thứ sáu xảy ra chuyện gì?
Tâấy ba người hoàn toàn bị đầu độc, không còn vấn đề gì khác, Nhiếp Vân nhìn về phía Ổ Thao và hỏi.
- Bảy ngày trước đám người Hạ Hành xâm nhập kiếm tâm thế giới, Phỉ Thúy Kiếm Cung chúng ta có hai vị trưởng lão cùng ta liên thủ đối chiến, cuối cùng không phải đối thủ của Kim Giáp Long, may mắn nó cũng không đuổi tận giết tuyệt, đêm đó chúng ta thương nghị chuyện này thì đột nhiên Minh Hoành, Minh Hinh xuất hiện, dùng đại thủ đoạn thuyết phục chúng ta hiệu lực cho bọn họ.
Ổ Thao chậm rãi nói lại chuyện của bản thân mình.
Nghe một hồi, rất tốt Nhiếp Vân đã hiểu ra mọi chuyện, đám người Minh Hoành thật sự đi theo đằng sau đám người lão tửu quỷ vào kiếm tâm thế giới, dường như bọn chúng sớm biết sự tồn tại của thế giới nàysau khi xuất hiện đã nắm lấy nhược điểm của đám người Ổ Thao sau đó thu phục bọn họ cho mình dùng.
Chuyện sau đó Nhiếp Vân cũng biết, đám người lão tửu quỷ thương nghị với nhau, chỉ cần Lạc Khuynh Thành gả cho Giang Thiệp thì dẫn bọn họ đi tìm cổng không gian.
Bảo Lạc Khuynh Thành gả cho Giang Thiệp chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích chính thức là thể chất đặc thù của nàng có tác dụng to lớn khi luyện hóa Bắc Đẩu tinh phủ.
Về phần Minh Hoành thương nghị với đối phương lại vô cùng đơn giản, chính là bảo bọn họ thiết kế vòng vây vây khốn đám lão tửu quỷ, đến lúc đó một lần hành động tiêu diệt bọn họ, cũng cướp đoạt thất kiếm đến tay.
- Chúng ta vẫn sinh hoạt tại kiếm tâm thế giới, chỉ biết thủ hộ Bắc Đẩu tinh cung, cũng không biết nơi này là tầng thứ sáu của Vạn Giới Sơn trong lời các ngươi, các ngươi nói cổng không gian, có lẽ nó là hỏa diễm chi hải nằm ở cuối phía nam kiếm tâm thế giới, chủ nhân muốn đi thi hiện tại ta có thể dẫn đi!
Ổ Thao lên tiếng
- Hỏa diễm chi hải? Ân, hiện tại không nên đi qua, ngày mai các ngươi dựa theo kế hoạch thương nghị với Minh Hoành làm việc, không nên đánh rắn động cỏ!
Nhiếp Vân suy nghĩ một lúc sau đó lại phân phó.
Chính mình còn không biết cách làm thế nào luyện hóa Bắc Đẩu tinh phủ, vừa vặn có thể mượn nhờ lực lượng của đám người Minh Hoành.
- Vâng!
Ba người đồng thời gật đầu.
- Được rồi, hiện tại các ngươi triệu tập tất cả trưởng lão tông môn tới đại điện Phỉ Thúy Kiếm Cung để ta đầu độc biến thành khôi lỗi, phòng ngừa ngoài ý muốn!
Suy nghĩ một lúc Nhiếp Vân lên tiếng.
- Vâng,chủ nhân!
Ba người đáp ứng, lúc này trở về tông môn của mình và gọi các trưởng lão qua.
Phỉ Thúy Kiếm Cung, Linh Lung Kiếm Cung, Đoạt Tâm Kiếm Cung, mỗi một kiếm cung đều có hai trưởng lão, hai trưởng lão này đều có linh hồn một ngàn năm trăm thê độ và thực lực Bí Cảnh đệ cửu trọng, nếu đầu độc bọn họ sẽ có đại trợ lực.
Có ba người phối hợp, việc đầu độc những trưởng lão này vô cùng đơn giản, trời còn chưa sáng, chẳng những đầu độc toàn bộ, Nhiếp Vân còn cướp sạch tàng bảo khố của ba đại tông môn này không còn bảo bối gì.
Kiếm tâm thế giới không lớn nhưng bảo vật thật sự không ít, lần vơ vét này tuy chủng loại bảo vật và số lượng không bằng tàng bảo khố của Thiên Yêu Thánh Hoàng nhưng giá trị không kém.
Có hơn trăm kiện Tiên Thiên Linh Bảo, các bảo bối khác nhiều vô số kể.
Về phần Tiên Thiên linh khí lại làm Nhiếp Vân rất bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng ba đại tông chủ và sáu trưởng lão đột phá Bí Cảnh đệ cửu trọng thì kiếm tâm thế giới lại chứa đựng không ít Tiên Thiên linh khí, cuối cùng mới biết được sở dĩ bọn họ có thể đột phá là vì tinh phủ chi linh quán đỉnh cho bọn họ.
Loại quán đỉnh này xen lẫn Tiên Thiên linh khí, chính bởi vì như thế kiếm tâm thế giới cũng không có đồ vật đặc thù như Tiên Thiên linh khí.
Không có Tiên Thiên linh khí không thể đột phá, Nhiếp Vân đành phải thôi.
- Thiêu đốt bảo vật? Bảo vật của ngươi ở đâu?
Không để ý tới hắn la lên, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, đột nhiên hắn vươn tay và sau đó có một đống bảo quang bộc phát hào quang sáng ngời xuất hiện ngay trước mặt.
- Cái gì? Đây là Linh Hồn Chung, Tử Ngọc kiếm, Khiếu Thiên Ấn của ta. . . Tại sao chúng nằm trong tay của ngươi?
Nhìn thấy đống đồ vật trước mặt, Ổ Thao sững sờ, trong đầu mê muội.
Không có bảo vật, không thể tế tự, không có khả năng câu thông tinh phủ chi linh, đạt được lực lượng gia trì.
Nhưng những bảo vật này nằm trong nạp vật đan điền của mình, tại sao nó lại xuất hiện trong tay đối phương?
- Bảo vật của chúng ta cũng không còn...
Không riêng hắn, Phổ Chấn, Khuông Lâm cũng gào thét cùng lúc, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Toàn bộ bảo vật trong nạp vật đan điền của bọn họ biến mất không thấy đâu nữa, không có những bảo vật này, đừng nói tế tự, sức chiến đấu sẽ giảm đi một đám lớn, lúc trước đã không phải đối thủ, hiện tại càng bị động.
- Đương nhiên bảo vật nằm trong tay của ta, thần phục ta đi!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương vừa tế tự nhất định sẽ tạo ra chấn động lớn, cho dù không thể làm gì hắn nhưng lại bị đám người Minh Hoành chú ý, kế hoạch của mình khó mà hoàn thành, lúc này vận chuyển thiên phú thần thâu cách không trộm sạch bảo vật của đám người này, lúc này linh hồn chấn động phát ra từng tiếng tiên âm.
- Thần phục, chúng ta không thể thần phục. . . Chủ nhân!
- Chủ nhân!
Dám người Ổ Thao chỉ có thể kiên trì một hồi đã triệt để suy tàn, lúc này ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân sau đó thần phục.
- Hô, không hổ là linh hồn hai ngàn thê độ, quả nhiên đầu độc gặp phiền toái không nhỏ.
Đồng thời đầu độc có linh hồn cực cao, cho dù Nhiếp Vân cũng cảm thấy cố hế sức.
Cũng không phải năng lực đầu độc của Nhiếp Vân yếu bớt, bởi vì nơi này là kiếm tâm thế giới, bản thân ba người là đại năng nơi đây, cho dù không có thi triển thủ đoạn tế tự, thế giới này vẫn có một ít tác dụng bảo hộ bọn họ, nếu không phải sớm đánh lén đả thương bọn họ, sau đó lại trộm đi bảo bối của bọn họ, từ đó làm tâm linh ba người xuất hiện sơ hở, muốn đầu độc bọn họ là chuyện không có khả năng.
- Đều đứng lên đi!
Đầu độc thành công, Nhiếp Vân bắn một cái, mộc sinh chi khí dung nhập vào cơ thể ba người.
Trong khoảnh khắc thương thế thân thể và linh hồn ba người hoàn hảo không tỏn thương gì, bọn họđuứng lên và dùng vẻ mặt thành kính nhìn Nhiếp Vân.
- Ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi làm sao có thể liên hệ với Minh Hoành, cánh cổng không gian tầng thứ sáu xảy ra chuyện gì?
Tâấy ba người hoàn toàn bị đầu độc, không còn vấn đề gì khác, Nhiếp Vân nhìn về phía Ổ Thao và hỏi.
- Bảy ngày trước đám người Hạ Hành xâm nhập kiếm tâm thế giới, Phỉ Thúy Kiếm Cung chúng ta có hai vị trưởng lão cùng ta liên thủ đối chiến, cuối cùng không phải đối thủ của Kim Giáp Long, may mắn nó cũng không đuổi tận giết tuyệt, đêm đó chúng ta thương nghị chuyện này thì đột nhiên Minh Hoành, Minh Hinh xuất hiện, dùng đại thủ đoạn thuyết phục chúng ta hiệu lực cho bọn họ.
Ổ Thao chậm rãi nói lại chuyện của bản thân mình.
Nghe một hồi, rất tốt Nhiếp Vân đã hiểu ra mọi chuyện, đám người Minh Hoành thật sự đi theo đằng sau đám người lão tửu quỷ vào kiếm tâm thế giới, dường như bọn chúng sớm biết sự tồn tại của thế giới nàysau khi xuất hiện đã nắm lấy nhược điểm của đám người Ổ Thao sau đó thu phục bọn họ cho mình dùng.
Chuyện sau đó Nhiếp Vân cũng biết, đám người lão tửu quỷ thương nghị với nhau, chỉ cần Lạc Khuynh Thành gả cho Giang Thiệp thì dẫn bọn họ đi tìm cổng không gian.
Bảo Lạc Khuynh Thành gả cho Giang Thiệp chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích chính thức là thể chất đặc thù của nàng có tác dụng to lớn khi luyện hóa Bắc Đẩu tinh phủ.
Về phần Minh Hoành thương nghị với đối phương lại vô cùng đơn giản, chính là bảo bọn họ thiết kế vòng vây vây khốn đám lão tửu quỷ, đến lúc đó một lần hành động tiêu diệt bọn họ, cũng cướp đoạt thất kiếm đến tay.
- Chúng ta vẫn sinh hoạt tại kiếm tâm thế giới, chỉ biết thủ hộ Bắc Đẩu tinh cung, cũng không biết nơi này là tầng thứ sáu của Vạn Giới Sơn trong lời các ngươi, các ngươi nói cổng không gian, có lẽ nó là hỏa diễm chi hải nằm ở cuối phía nam kiếm tâm thế giới, chủ nhân muốn đi thi hiện tại ta có thể dẫn đi!
Ổ Thao lên tiếng
- Hỏa diễm chi hải? Ân, hiện tại không nên đi qua, ngày mai các ngươi dựa theo kế hoạch thương nghị với Minh Hoành làm việc, không nên đánh rắn động cỏ!
Nhiếp Vân suy nghĩ một lúc sau đó lại phân phó.
Chính mình còn không biết cách làm thế nào luyện hóa Bắc Đẩu tinh phủ, vừa vặn có thể mượn nhờ lực lượng của đám người Minh Hoành.
- Vâng!
Ba người đồng thời gật đầu.
- Được rồi, hiện tại các ngươi triệu tập tất cả trưởng lão tông môn tới đại điện Phỉ Thúy Kiếm Cung để ta đầu độc biến thành khôi lỗi, phòng ngừa ngoài ý muốn!
Suy nghĩ một lúc Nhiếp Vân lên tiếng.
- Vâng,chủ nhân!
Ba người đáp ứng, lúc này trở về tông môn của mình và gọi các trưởng lão qua.
Phỉ Thúy Kiếm Cung, Linh Lung Kiếm Cung, Đoạt Tâm Kiếm Cung, mỗi một kiếm cung đều có hai trưởng lão, hai trưởng lão này đều có linh hồn một ngàn năm trăm thê độ và thực lực Bí Cảnh đệ cửu trọng, nếu đầu độc bọn họ sẽ có đại trợ lực.
Có ba người phối hợp, việc đầu độc những trưởng lão này vô cùng đơn giản, trời còn chưa sáng, chẳng những đầu độc toàn bộ, Nhiếp Vân còn cướp sạch tàng bảo khố của ba đại tông môn này không còn bảo bối gì.
Kiếm tâm thế giới không lớn nhưng bảo vật thật sự không ít, lần vơ vét này tuy chủng loại bảo vật và số lượng không bằng tàng bảo khố của Thiên Yêu Thánh Hoàng nhưng giá trị không kém.
Có hơn trăm kiện Tiên Thiên Linh Bảo, các bảo bối khác nhiều vô số kể.
Về phần Tiên Thiên linh khí lại làm Nhiếp Vân rất bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng ba đại tông chủ và sáu trưởng lão đột phá Bí Cảnh đệ cửu trọng thì kiếm tâm thế giới lại chứa đựng không ít Tiên Thiên linh khí, cuối cùng mới biết được sở dĩ bọn họ có thể đột phá là vì tinh phủ chi linh quán đỉnh cho bọn họ.
Loại quán đỉnh này xen lẫn Tiên Thiên linh khí, chính bởi vì như thế kiếm tâm thế giới cũng không có đồ vật đặc thù như Tiên Thiên linh khí.
Không có Tiên Thiên linh khí không thể đột phá, Nhiếp Vân đành phải thôi.