Chỉ có điều... Loại chuyện này nàng tin tưởng nếu nói ra sư phụ có thể tin hay không còn không nhất định.
Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, ánh mắt sư phụ nàng giống như nhìn kẻ đần.
- Học tập một chút? Ý của ngươi là... Không có bất cứ trụ cột gì đã có thể học tập Tòng Linh Khai Thủy?
Nữ tử cung trang nhíu mày khó chịu, dường như ẩn chứa tức giận.
- Vâng!
Diệu Âm tiên tử cúi đầu.
- Hồ đồ! Nói đùa gì vậy!
- Lăng Thiên tiêu phổ là Lạc Á tiền bối sáng chế, mang theo lĩnh ngộ của hắn về âm nhạc, một người mới không hiểu một chút gì lại có thể học tập... Muốn đạt tới cảnh giới có thể cùng ngươi cầm tiêu hợp tấu, cho dù thiên phú cao, không có thời gian ngàn năm cũng không làm được.
Nữ tử cung trang nhìn đồ đệ của mình như nhìn người điên.
Đồ đệ của nàng là người trầm ổn, tại sao làm việc không đáng tin cậy như thế?
Thiên phú cao... Nàng cũng không phải chưa từng gặp qua thanh niên thiên phú cao, không nói thứ khác, trong các đồ đệ của nàng đều là thu gom từ các nơi của Thần giới, đều là tuấn tài cực kỳ có thiên phú.
Những tuấn tài này bồi dưỡng bao nhiêu năm mới ra một Diệu Âm... Mượn tiêu phổ xem xét đã có năng lực cầm tiêu hợp tấu với nàng, nói đùa gì vậy?
- Ta vốn không tin tưởng, sau khi tận mắt nhìn thấy mới hiểu ra thiên hạ không thiếu cái lạ. .
Diệu Âm tiên tử biết rõ sư phụ khẳng định không tin, đành phải mang tình huống lần đầu tiên gặp được Nhiếp Vân, lần thứ hai xem tiêu phổ sau đó đắm mình diễn tấu nói ra toàn bộ.
- Làm... Làm sao có thể?
Nữ tử cung trang cau mày khó chịu.
Đây là một chuyện khó có khả năng, muốn học phỉa khổ luyện, làm sao có thể liếc mắt nhìn là có thể học được?
- Thế gian to lớn không thiếu cái lạ, tiền bối chưa thấy qua nhưng không có nghĩa không tồn tại.
- Tại có có thiên phú tiên âm đại đạo không phải người thường có thể bằng được, nếu như tiền bối không tin, có thể hiện tại lấy Lăng Thiên tiêu phổ ra, cho ta thời gian một ngày, ta cam đoan có thể đưa tiêu âm tới cảnh giới dư âm không dứt.
Nhiếp Vân mở miệng nói.
Tuy hắn không có tình cảm gì với nữ tử cung trang trước mặt, nhìn bộ dạng đối phương cũng là vì đồ đệ của mình mới tức giận với hắn.
Hừ!
Thấy thiếu niên tràn đầy tự tin, lại nhìn thấy bộ dạng đồ đệ của mình, nữ tử cung trang không khỏi tin tưởng vài phần, sắc mặt âm trầm không giảm bớt.
- Cho dù ngươi có thể đưa tiêu âm lên cảnh giới dư âm không dứt, đạt tới cảnh giới của Lạc Á tiền bối năm xưa thì thế nào? Không cưới Diệu Âm chính là bạc tình phụ lòng phụ bạc, không xứng sống sót.
- Không cưới Diệu Âm tiên tử thì liên quan gì tới bạc tình phụ lòng phụ bạc chứ?
Nhiếp Vân im lặng.
- Có quan hệ như thế nào?
Nữ tử cung trang cười nhạo:
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn cảnh giới tiêu âm đạt tới cảnh giới nhấ dịnh sẽ cầm tiêu hợp tấu với Diệu Âm không?
- Đúng thế!
Nhiếp Vân gật đầu.
Nếu như không đáp ứng, Diệu Âm tiên tử làm sao để bụng như thế, tốn hao cái giá lớn mang mình tới đây, thỉnh cầu mượn Lăng Thiên tiêu phổ!
- Cầm tiêu hợp tấu chú ý tâm ý tương thông, linh hồn cộng minh... Làm như vậy là toàn tâm phó thác cho đối phương, đầu tiên hai người phải mở rộng cửa lòng, hoàn toàn tín nhiệm... Ngươi cảm thấy không hôn phối, chỉ bằng vào gặp mặt mấy lần là có thể sao?
Nữ tử cung trang khẽ nói.
- Việc này...
Nhiếp Vân sững sờ.
Hắn cho rừng cái gọi là cầm tiêu hợp tấu chính là hai người cùng diễn tấu với nhau, hoàn thành một khúc tử, không nghĩ tới phức tạp như vậy.
- Hơn nữa, trong lúc cầm tiêu hợp tấu linh hồn dung hợp, thân thể đối phương hòa vào mình giống như phu thê, cho dù cách làm khác nhau nhưng kết quả không khác gì nhau đâu, Diệu Âm là đệ tử ta, bạch ngọc không tỳ vết, vẫn say mê cầm đạo, chưa bao giờ cấu kết với bất cứ nam tử nào, nếu thật cầm tiêu hợp tấu với ngươi, trải qua loại sự tình này, ngươi cảm thấy nàng còn có thể gả cho người khác?
Nữ tử cung trang tiếp tục.
- Ta... Ta thật sự không biết.
Nhiếp Vân cảm thấy xấu hổ, giờ mới hiểu ra.
Khó trách đối phương ép mình phải cưới Diệu Âm tiên tử, thì ra cầm tiêu hợp tấu cần có điều kiện như vậy!
Một khi làm như vậy, cho dù không phải phu thê cũng làm phu thê, thật sự không có gì khác nhau, đến lúc đó Diệu Âm tiên tử làm sao gả cho người khác?
Khó trách lúc trước Diệu Âm tiên tử vẫn ấp úng nói không rõ, thì ra mấu chốt là như vậy.
Tuy nàng ở trong nơi gió trăng đã lâu, lại bán nghệ không bán thân, như hoa sen không nhiễm nước bùn, một khi nói tỉ mỉ với nam tử như thế sẽ không ổn.
- Hiện tại ngươi biết, phải làm gì nhanh lựa chọn đi.
Nữ tử cung trang hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay.
Biết rõ đối phương không biết cái gì cho nên tức giận biến mất hơn phân nửa.
Sở dĩ trước kia tức giận là cho rằng đối phương biết rõ cầm tiêu hợp tấu xuất hiện tình huống gì, ngấp nghé sắc đẹp của Diệu Âm tiên tử nên cố ý đáp ứng.
Cầm tiêu hợp tấu cần hai người thẳng thắn thành khẩn vói nhau, một khi hắn không phải thật tâm, mà là có mưu đồ, Diệu Âm tiên tử đừng nói không cách nào tiến bộ, gây chuyện không tốt còn có thể chết tại chỗ.
Tu luyện đại đạo, mỗi một bước vô cùng gian khổ, nhất là đạt tới Hoàng cảnh viên mãn giống như đang đi trên vách núi, đạp sai một bước sẽ thâ tử đạo tiêu, không thể siêu thoát.
Trước kia nàng nghe đối phương nói mình có thê tử còn đáp ứng cầm tiêu hợp tấu, còn không muốn lấy Diệu Âm, cảm giác đối phương chỉ là “Chơi qua đường”, tự nhiên có ý định động thủ giết người.
Hiện tại nói rõ với ngươi, nhìn xem ngươi còn lựa chọn như thế nào.
Nếu như có thể cưới Diệu Âm cũng là bỏ đi, nếu có tâm tư chơi đùa cứ chém giết là được.
Lúc trước tổ sư khai phái bởi vì thân phận không rõ ràng nên thương tiếc cả đời!
Nàng cũng không muốn đệ tử của mình cũng giẫm lên vết xe đổ, mặc dù thành công có dùng gì?
- Trước kia nghe cầm tiêu hợp tấu, tưởng rằng ta và ngươi hai người cùng diễn tấu với nhau... Không nghĩ tới phức tạp như vậy!
Nhiếp Vân không có trả lời nữ tử cung trang, hắn nhìn sang Diệu Âm tiên tử.
- Nếu cầm tiêu hợp tấu dính dáng tới trong sạch của tiên tử, tại hạ... Cân nhắc liên tục nên bỏ đi!
- Hi vọng tiên tử có thể sớm ngày tìm được người tri âm chân chính của mình, cộng đồng tu luyện và đột phá.