Cho dù Ma khí ở đây mênh mông vô cùng, thế nhưng đối với tu vi hiện tại của Nhiếp Vân mà nói, tác dụng không lớn.
Trước kia Ma khí có thể trợ giúp thân thể hắn tấn chức, khiến cho Linh Tê Luyện Thể Quyết tiến bộ. Thế nhưng nương theo thực lực gia tăng, Ma khí bình thường đã không có một chút hiệu quả nào nữa.
Ở nơi này Ma khí tràn ngập, mọi người không ngừng phi hành, lại liên tục phi hành mười ngày, một vùng biển màu đỏ thẫm xuất hiện trước mặt mọi người.
- Phía trước là Xích Ma Hải, di tích Hắc Long Thánh tôn ở ngay chỗ sâu trong hải vực này!
Độc Cô Tiếu thản nhiên nói.
- Hải vực?
Nhiếp Vân lúc này mới biết di tích Hắc Long Thánh tôn không ngờ lại ở bên trong vùng biển. Hắncó chút kinh ngạc, lại lập tức giật mình.
Rồng là sinh mệnh cường đại nhất trong nước. Rồng mượn nhờ thủy thế mới có thể bay lượn chín tầng trời, di tích Hắc Long Thánh tôn lưu lại ở trong nước cũng là lẽ thường tình.
- Đoạn đường còn lại chúng ta phải đi ước chừng còn phải bay mười ngày, chỗ nguy hiểm nhất gọi là Hắc Uyên giới, là chỗ ở của Kim Thân Ma tộc. Ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu như có người mù mắt chọc phải bọn hắn, như vậy đừng trách Độc Cô Tiếu ta không lưu tình!
Sắc mặt Độc Cô Tiếu trầm xuống, ngữ khí lạnh lẽo như băng.
- Kim Thân Ma tộc là chủng tộc am hiểu luyện thể nhất bên trong Ma tộc. Nghe nói có thể đem thân thể rèn luyện thành Kim Thân, Bất Tử Bất Diệt, bất cấu bất nhiễm, có thể bảo lưu ức vạn năm mà không bị hủy hoại! Người chủng tộc này thân thể mạnh mẽ, từ bên ngoài không nhìn ra được tu vi, sức chiến đấu lại rất mạnh mẽ.
Nhìn ra được vẻ nghi hoặc trên mặt Nhiếp Vân, Chí Liễu giải thích một câu.
- Bất cấu bất nhiễm, bất hủ?
Nhiếp Vân có chút khiếp sợ.
Thân thể Ma Nhân vốn đã cường đại viễn siêu nhân loại, lại chủng tộc chuyên môn luyện thể chỉ sợ sẽ còn mạnh hơn nữa.
Đạo tu thân thể hắn có quyền lên tiếng, hắn biết rõ thân thể cường đại mang tới bao nhiêu chỗ tốt. Xem ra lúc đi qua Hắc Uyên giới này phải cẩn thận một ít.
- Ha ha, sao rồi, sợ hãi sao? Ta thì cảm thấy ngươi hẳn phải là người không sợ trời không sợ đất mới đúng chứ?
Nhiếp Vân đang trầm tư thì một tiếng cười khẽ vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Mị Hân Nhi mang theo vẻ mặt vui vẻ nhìn qua mình.
Trước đó vốn tưởng rằng Mị Hân Nhi biết được cái gì, về sau trên đường đi nàng ta cũng không có biểu hiện dị thường gì. Thời gian dài trôi qua, loại suy nghĩ này của hắn cũng đã phai nhạt, không nghĩ tới lúc này nàng ta lại đột nhiên nói chuyện.
- Ta tu vi thấp, nhát gan là chuyện đương nhiên!
Sắc mặt Nhiếp Vân vân như thường, vừa cười vừa nói.
- Vậy sao? Hai vị Khu Tu sư Tiếu Đằng, Chí Liễu. Ta muốn nói riêng với tiểu huynh đệ này vài lời, không có vấn đề gì chứ?
Mị Hân Nhi cười nhẹ rồi đi tới.
- Không thành vấn đề!
Tiếu Đằng, Chí Liễu liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không biết cái này nữ nhân vũ mị này sao lại đột nhiên tìm tới Nhiếp Vân, nhưng mà thấy hắn không có phản đối cho nên cũng không nói gì. Lúc này hai người bay về phía trước, lưu lại không gian cho hai người.
- Không biết Hân Nhi tiểu thư tìm tại hạ là có chuyện gì?
Thấy nàng đi tới, Nhiếp Vân cũng không bối rối, cũng không có tích cực quá mà chỉ tùy ý nói.
- Chuyện gì? Ngươi không biết hay là giả bộ hồ đồ?
Mị Hân Nhi nhẹ nhàng đi qua, thổ khí như lan, trên người vẻ cao quý. Cặp môi đỏ mọng dán lên bên tai Nhiếp Vân, thanh âm mềm mại đáng yêu, vang vọng trong tai lại khiến cho người ta miên man bất định.
Lực mị hoặc của nàng rất mạnh, bất quá, Nhiếp Vân cũng không phải là mao đầu tử không có định lực tốt. Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Hân Nhi tiểu thư có chuyện gì cứ nói thẳng là được. Ngươi cảm thấy loại mị hoặc sẽ có tác dụng đối với ta hay sao?
- Hừ!
Nghe hắn nói như thế, thấy ánh mắt của thiếu niên đen nhánh, bình tĩnh như nước, Mị Hân Nhi khẽ hừ lạnh một tiếng, có vẻ như thất bại.
Bằng vào dung mạo và lực mị hoặc của nàng, từ khi xuất đạo đến nay, chỉ cần là nam nhân bình thường gặp phải nàng thì không có ai không động tâm, không mất đi tự chủ. Mà tiểu tử trước mắt này, bình tĩnh tỉnh táo, nhìn qua giống như nhìn một con rối khiến cho trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên trừ hắn ra, còn có Độc Cô Tiếu trước đó nữa. Bất quá, Độc Cô Tiếu người ta đường đường là đệ tử hạch tâm của Vô Địch gia tộc, thực lực cũng cường đại vô cùng, có thể so sánh với cường giả Thánh Tiên cảnh. Một tiểu tử La Tiên cảnh nho nhỏ như ngươi dựa vào cái gì mà tự ngạo như vậy chứ?
- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, trong thông đạo kết giới, Thái Dương Tinh thạch, giả thuyết đại đạo trên người Nghê Hư Thái Dương thú đều là ngươi trộm đi a!
Hai mắt khẽ đảo một phen, Mị Hân Nhi hừ lạnh truyền âm.
- Thái Dương Tinh thạch? Giả thuyết đại đạo? Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Trong lòng chấn động, trên mặt Nhiếp Vân không có chút biểu lộ gì, chỉ khẽ nói.
- Không biết? Ha ha, tuy nhiên ta không biết ngươi dùng phương pháp gì mà có thể giấu diếm được Độc Cô Tiếu và Hiên Viên Triêu Tinh. Thế nhưng ta trời sinh có một cái mũi linh mẫn, mùi của ngươi ta vẫn thoáng cái ngửi ra được a!
Dường như Mị Hân Nhi biết rõ hắn sẽ như vậy nói, cho nên khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vẻ mị hoặc, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Mùi của ta? Mùi của ta là gì? Ngươi đã cẩn thận ngửi qua sao? Sao ta lại không biết cơ chứ?
Nhiếp Vân khoát khoát tay nói.
Hôm nay mặc kệ nàng nói thế nào, đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận!
Một khi thừa nhận nhất định sẽ bị Độc Cô Tiếu, Hiên Viên Triêu Tinh ghi hận. Cho dù nể mặt Khu Tu tháp trên, không có trực tiếp ra tay thì làm mấy chuyện xấu vụng trộm cũng là chuyện hiển nhiên. Khi đó sẽ rất phiền phức.
- Ngươi...
Thấy hắn dở trò vô lại, vẻ mặt Mị Hân Nhi trầm xuống. Bất quá nàng lập tức cười cười, lại nói:
- Ngươi có thể không thừa nhận, ngươi có tin ta sẽ lập tức nói với đám người Độc Cô Tiếu hay không? Khi đó bọn họ tin tưởng ngươi, hay là tin tưởng ta?
- Có nói hay không là chuyện của ngươi, chứ tùy tiện nói, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!
Nhiếp Vân khoát tay, đối với uy hiếp của nàng không thèm để ý.
Nếu như nàng ta muốn nói, như vậy chỉ sợ đã sớm nói, sẽ không chờ tới bây giờ. Sở dĩ nàng nói nhiều với hắn như vậy, chỉ sợ nàng ta muốn nhân cơ hội kiếm chút chỗ tốt mà thôi.
Trước kia Ma khí có thể trợ giúp thân thể hắn tấn chức, khiến cho Linh Tê Luyện Thể Quyết tiến bộ. Thế nhưng nương theo thực lực gia tăng, Ma khí bình thường đã không có một chút hiệu quả nào nữa.
Ở nơi này Ma khí tràn ngập, mọi người không ngừng phi hành, lại liên tục phi hành mười ngày, một vùng biển màu đỏ thẫm xuất hiện trước mặt mọi người.
- Phía trước là Xích Ma Hải, di tích Hắc Long Thánh tôn ở ngay chỗ sâu trong hải vực này!
Độc Cô Tiếu thản nhiên nói.
- Hải vực?
Nhiếp Vân lúc này mới biết di tích Hắc Long Thánh tôn không ngờ lại ở bên trong vùng biển. Hắncó chút kinh ngạc, lại lập tức giật mình.
Rồng là sinh mệnh cường đại nhất trong nước. Rồng mượn nhờ thủy thế mới có thể bay lượn chín tầng trời, di tích Hắc Long Thánh tôn lưu lại ở trong nước cũng là lẽ thường tình.
- Đoạn đường còn lại chúng ta phải đi ước chừng còn phải bay mười ngày, chỗ nguy hiểm nhất gọi là Hắc Uyên giới, là chỗ ở của Kim Thân Ma tộc. Ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu như có người mù mắt chọc phải bọn hắn, như vậy đừng trách Độc Cô Tiếu ta không lưu tình!
Sắc mặt Độc Cô Tiếu trầm xuống, ngữ khí lạnh lẽo như băng.
- Kim Thân Ma tộc là chủng tộc am hiểu luyện thể nhất bên trong Ma tộc. Nghe nói có thể đem thân thể rèn luyện thành Kim Thân, Bất Tử Bất Diệt, bất cấu bất nhiễm, có thể bảo lưu ức vạn năm mà không bị hủy hoại! Người chủng tộc này thân thể mạnh mẽ, từ bên ngoài không nhìn ra được tu vi, sức chiến đấu lại rất mạnh mẽ.
Nhìn ra được vẻ nghi hoặc trên mặt Nhiếp Vân, Chí Liễu giải thích một câu.
- Bất cấu bất nhiễm, bất hủ?
Nhiếp Vân có chút khiếp sợ.
Thân thể Ma Nhân vốn đã cường đại viễn siêu nhân loại, lại chủng tộc chuyên môn luyện thể chỉ sợ sẽ còn mạnh hơn nữa.
Đạo tu thân thể hắn có quyền lên tiếng, hắn biết rõ thân thể cường đại mang tới bao nhiêu chỗ tốt. Xem ra lúc đi qua Hắc Uyên giới này phải cẩn thận một ít.
- Ha ha, sao rồi, sợ hãi sao? Ta thì cảm thấy ngươi hẳn phải là người không sợ trời không sợ đất mới đúng chứ?
Nhiếp Vân đang trầm tư thì một tiếng cười khẽ vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Mị Hân Nhi mang theo vẻ mặt vui vẻ nhìn qua mình.
Trước đó vốn tưởng rằng Mị Hân Nhi biết được cái gì, về sau trên đường đi nàng ta cũng không có biểu hiện dị thường gì. Thời gian dài trôi qua, loại suy nghĩ này của hắn cũng đã phai nhạt, không nghĩ tới lúc này nàng ta lại đột nhiên nói chuyện.
- Ta tu vi thấp, nhát gan là chuyện đương nhiên!
Sắc mặt Nhiếp Vân vân như thường, vừa cười vừa nói.
- Vậy sao? Hai vị Khu Tu sư Tiếu Đằng, Chí Liễu. Ta muốn nói riêng với tiểu huynh đệ này vài lời, không có vấn đề gì chứ?
Mị Hân Nhi cười nhẹ rồi đi tới.
- Không thành vấn đề!
Tiếu Đằng, Chí Liễu liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không biết cái này nữ nhân vũ mị này sao lại đột nhiên tìm tới Nhiếp Vân, nhưng mà thấy hắn không có phản đối cho nên cũng không nói gì. Lúc này hai người bay về phía trước, lưu lại không gian cho hai người.
- Không biết Hân Nhi tiểu thư tìm tại hạ là có chuyện gì?
Thấy nàng đi tới, Nhiếp Vân cũng không bối rối, cũng không có tích cực quá mà chỉ tùy ý nói.
- Chuyện gì? Ngươi không biết hay là giả bộ hồ đồ?
Mị Hân Nhi nhẹ nhàng đi qua, thổ khí như lan, trên người vẻ cao quý. Cặp môi đỏ mọng dán lên bên tai Nhiếp Vân, thanh âm mềm mại đáng yêu, vang vọng trong tai lại khiến cho người ta miên man bất định.
Lực mị hoặc của nàng rất mạnh, bất quá, Nhiếp Vân cũng không phải là mao đầu tử không có định lực tốt. Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Hân Nhi tiểu thư có chuyện gì cứ nói thẳng là được. Ngươi cảm thấy loại mị hoặc sẽ có tác dụng đối với ta hay sao?
- Hừ!
Nghe hắn nói như thế, thấy ánh mắt của thiếu niên đen nhánh, bình tĩnh như nước, Mị Hân Nhi khẽ hừ lạnh một tiếng, có vẻ như thất bại.
Bằng vào dung mạo và lực mị hoặc của nàng, từ khi xuất đạo đến nay, chỉ cần là nam nhân bình thường gặp phải nàng thì không có ai không động tâm, không mất đi tự chủ. Mà tiểu tử trước mắt này, bình tĩnh tỉnh táo, nhìn qua giống như nhìn một con rối khiến cho trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên trừ hắn ra, còn có Độc Cô Tiếu trước đó nữa. Bất quá, Độc Cô Tiếu người ta đường đường là đệ tử hạch tâm của Vô Địch gia tộc, thực lực cũng cường đại vô cùng, có thể so sánh với cường giả Thánh Tiên cảnh. Một tiểu tử La Tiên cảnh nho nhỏ như ngươi dựa vào cái gì mà tự ngạo như vậy chứ?
- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, trong thông đạo kết giới, Thái Dương Tinh thạch, giả thuyết đại đạo trên người Nghê Hư Thái Dương thú đều là ngươi trộm đi a!
Hai mắt khẽ đảo một phen, Mị Hân Nhi hừ lạnh truyền âm.
- Thái Dương Tinh thạch? Giả thuyết đại đạo? Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Trong lòng chấn động, trên mặt Nhiếp Vân không có chút biểu lộ gì, chỉ khẽ nói.
- Không biết? Ha ha, tuy nhiên ta không biết ngươi dùng phương pháp gì mà có thể giấu diếm được Độc Cô Tiếu và Hiên Viên Triêu Tinh. Thế nhưng ta trời sinh có một cái mũi linh mẫn, mùi của ngươi ta vẫn thoáng cái ngửi ra được a!
Dường như Mị Hân Nhi biết rõ hắn sẽ như vậy nói, cho nên khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vẻ mị hoặc, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Mùi của ta? Mùi của ta là gì? Ngươi đã cẩn thận ngửi qua sao? Sao ta lại không biết cơ chứ?
Nhiếp Vân khoát khoát tay nói.
Hôm nay mặc kệ nàng nói thế nào, đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận!
Một khi thừa nhận nhất định sẽ bị Độc Cô Tiếu, Hiên Viên Triêu Tinh ghi hận. Cho dù nể mặt Khu Tu tháp trên, không có trực tiếp ra tay thì làm mấy chuyện xấu vụng trộm cũng là chuyện hiển nhiên. Khi đó sẽ rất phiền phức.
- Ngươi...
Thấy hắn dở trò vô lại, vẻ mặt Mị Hân Nhi trầm xuống. Bất quá nàng lập tức cười cười, lại nói:
- Ngươi có thể không thừa nhận, ngươi có tin ta sẽ lập tức nói với đám người Độc Cô Tiếu hay không? Khi đó bọn họ tin tưởng ngươi, hay là tin tưởng ta?
- Có nói hay không là chuyện của ngươi, chứ tùy tiện nói, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!
Nhiếp Vân khoát tay, đối với uy hiếp của nàng không thèm để ý.
Nếu như nàng ta muốn nói, như vậy chỉ sợ đã sớm nói, sẽ không chờ tới bây giờ. Sở dĩ nàng nói nhiều với hắn như vậy, chỉ sợ nàng ta muốn nhân cơ hội kiếm chút chỗ tốt mà thôi.