Đoạn Diệc nhìn sang bên cạnh, trong khu vực này có hai nữ tử đang đứng, bộ dạng giống nhau như đúc, lãnh diễm vô song, trong đôi mắt mang theo tàn nhẫn như rắn rết.
- Đó là Tử Đồng Bất Hủy, thân thể vững như sắt thép không thua gì chúa tể thần binh, hơn nữa quỷ dị là hắn không có linh hồn, không ai có thể cảm thụ được linh hồn của hắn...
Đoạn Diệc nhìn sang một người khác, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
- Tử Đồng Bất Hủy? Cái tên thật quỷ dị, chẳng lẽ không phải người tam giới?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Tuy tam giới to lớn nhưng cho dù tộc gì cũng không có cái tên không hợp thói thường, hắn lần đầu tiên nghe qua cái tên quỷ dị như thế.
- Nghe nói hắn là hỗn độn sinh ra, cụ thể tới từ đâu lại không biết, chỉ biết lúc vừa xuất hiện đã dùng thực lực siêu tuyệt áp bách vô số cường giả, tuy người này không có bài danh trong Bách Cường Đồ, với thực lực chân chính của hắn, ta gặp được cũng phải chạy trốn, không thể không phòng!
Đoạn Diệc nói.
- Thực lực của ngươi này thật đáng sợ.
Kỳ thật không cần hắn nói, Nhiếp Vân cũng nhìn ra Tử Đồng Bất Hủy này có thân thể cứng rắn như chúa tể thần binh, không thể phá hủy, xem ra cho dù có cầm Lưu Quang, chỉ sợ nhiều nhất đánh ra một vết trắng chứ không thể đánh chết!
Không có linh hồn, thân thể cường đại làm người này đáng sợ không kém gì Bạch Đầu tôn giả.
Rất nhanh, Đoạn Diệc cũng giới thiệu những cường giả sau lưng bọn họ một lần.
Hắn sống không tới trăm triệu năm, rất nhiều những cường giả nơi đây lánh đời không xuất hiện, căn cứ vào đặc điểm cũng có thể nhận ra tên.
Nghe giới thiệu xong, nội tâm Nhiếp Vân âm thầm cảnh giác.
Vốn cho rằng thực lực mạnh hơn hắn không nhiều, hiện tại xem ra không ít người mạnh hơn hắn, chuyến đi tam giới chiến trường lần này không dễ dàng.
- Ân, đám người Giang Hào, Ứng Thiên Triệu?
Đột nhiên Nhiếp Vân tại nhìn thấy sau lưng có mấy thân ảnh quen thuộc, chính là đám người Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh và Đoạn Thiên Nhai, bọn họ đứng ở vị trí gần trước, cổ thuyền liên hợp cùng một chỗ, bong thuyền có hơn mười người đang đứng, mỗi người đều là nửa bước chúa tể.
Xem ra bọn họ đã tìm tới các vô thượng trưởng lão trở về.
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân phát hiện những vô thượng trưởng lão này tuy mạnh mẽ nhưng thực lực như hắn không có mấy người, hắn cười cười không nói thêm lời nào.
Ông!
Hai người đang quan sát người khác, đột nhiên nghe có tiếng oanh minh vang lên, tám thân ảnh bay về phía trước
Tám người này bộc phát khí thế vô song, vừa xuất hiện đã có thể trấn áp không gian, tất cả mọi người không dám nói lời nào.
Tám vị chúa tể!
Nhìn thấy tám người này, giờ Nhiếp Vân mới hiểu ra, khó trách đây là vị trí thứ ba, những vị trí phía trước đã bị tám chúa tể chiếm cứ, đó là khu vực trận cơ mở tam giới chiến trường cho nên không có ai khác.
Ầm ầm!
Tám vị chúa tể đồng thời ra tay, mỗi người như cự nhân kinh thiên xé rách không gian.
Trận pháp khởi động, âm thanh nổ mạnh như thiên địa sơ khai vang lên, lúc này viên cầu phong bế mở cánh cửa ra.
Tam giới chiến trường mở ra!
- Đi!
Thấp giọng hô lớn, Nhiếp Vân kéo Đoạn Diệc, sau lưng sinh ra hai cánh và hóa thành một tia sét bay thẳng vào trong.
- Nhanh!
Hắn vừa mới bay lên đã nghe sau lưng có tiếng nổ vang, đoàn người như mây đen bay vào trong.
Lực lượng cường đại xé rách không gian, cũng kéo ra một tia màu đen liên miên không dứt.
Cường giả tông chủ đỉnh phong cao cao tại thượng trong mắt người khác, cường giả nửa bước chúa tể lúc này lại giống như châu chấu chạy như điên về phía trước.
- Thật đồ sộ!
Nhiếp Vân bay ở trước nhất, ánh mắt của hắn tập trugn nhìn vào phía sau, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng phải tán thưởng.
Nhiều cường giả như thế, bình thường đều co đầu rút cổ trong tiểu thế giới của mình, không có đại sự kinh thiên động địa sẽ không hiện thân, hiện tại như chó nhà có tang, mị lực tam giới chiến trường to lớn làm người ta khiếp sợ.
Sưu sưu sưu!
Vào lúc đang cảm khái, một khe hở đen kịt xé rách, ngay sau đó có qỷ trảo màu đen xuất hiện sau lưng Đoạn Diệc.
- Hừ!
Nhiếp Vân biết sau lưng có cường giả ra tay đánh lén, sắc mặt trầm xuống, kiếm khí như cầu vồng chém qua.
Ầm ầm ầm!
Quỷ trảo co rút trở về và biến mất vô tung vô ảnh.
Tam giới chiến trường khắp nơi đều là nguy hiểm, hiểm địa, trận pháp, mạch nước ngầm chỉ là một trong số đó, đáng sợ nhất chính là từ người khác đánh lén, chủ nhân quỷ trảo nhìn Nhiếp Vân bay phía trước nên lòng không phục, lúc này ra tay đánh lén, hắn suy nghĩ phải đánh chết đối phương, lại không nghĩ rằng hắn phản ứng nhanh như vậy, công kích mạnh như thế.
- Đại nhân, đây là U Minh tôn giả! Một thân quỷ dị công pháp khoáng tuyệt cổ kim, am hiểu ẩn nấp đánh lén, không nghĩ tới tên này lại tới đây...
Đoạn Diệc đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi không có Nhiếp Vân sớm phát giác và trực tiếp ra tay, chỉ sợ hiện tại không chết cũng trọng thương.
U Minh tôn giả vô cùng quỷ dị, cho tới bây giờ đều ra tay đánh lén, vụng trộm quấy rối, tung hoành tam giới không biết bao nhiêu năm, người thấy chân dung của hắn rải rác không có mấy.
- Không phải ngươi biết trước nguy hiểm sao?
- U Minh tôn giả ẩn nấp quá mạnh mẽ, trước khi không động thủ sẽ không lộ ra khí tức, cho dù ta có loại năng lực này cũng không dò xét được.
Đoạn Diệc cười khổ.
Tuy hắn có thể sớm biết trước nguy hiểm với kẻ không lộ ra chút khí tức nào, hơn nữa muốn giết ai cũng chỉ là một ý niệm, không có mục tiêu cố định, mặc dù là hắn cũng không có biện pháp gì.
- Nếu gia hỏa này quỷ dị như thế, thừa dịp hiện tại hắn chưa bỏ chạy cứ chém giết là được.
Nhiếp Vân nói.
- Năng lực chạy trốn của hắn mạnh hơn ta, rất nhiều người muốn giết hắn nhưng không ai thành công...
Tuy Đoạn Diệc không nói rõ nhưng ý tứ rất hiển nhiên, muốn đánh chết không dễ dàng như vậy.
- Ha ha!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân cũng không nói chuyện, đột nhiên nhìn về một hướng và ra tay, tay phải cầm chúa tể trường kiếm đâm về phía trước.
Phần phật!
Kiếm khí đâm rách bầu trời, nối thẳng vạn dặm.
- Khặc khặc, muốn giết ta? Ngươi còn kém lắm!
- Mặt khác ngươi làm như vậy đã chọc giận ta, về sau ta sẽ theo ngươi tới cùng, thẳng tới khi ngươi chết mới thôi...
Tiếng cười âm trầm vang lên bên tai làm cho người ta choáng váng, trong tiếng cười lạnh, lúc này kiếm khí của Nhiếp Vân đánh tới.