Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Để cho Tiểu Long ở chung với ngươi một ngày?

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ đưa ra yêu cầu quá phận gì, không nghĩ tới lại là cái này, Nhiếp Vân nhịn không được sững sờ.

Cũng không phải yêu cầu này quá khó khăn, mà là quá mức không thể tưởng tượng rồi.

Chỉ cần cùng Tiểu Long một ngày, muốn Thất Thải Phượng Linh, máu huyết toàn thân, thậm chí tử vong cũng được... Có thể nói ra loại lời này, dụng tình cũng quá sâu đi!

Long Hoàng chết đi trăm triệu năm cũng không có phai mờ tín niệm, chẳng lẽ đây mới là tình cảm của U Minh Hoàng Vương?

Cho tới nay, bị Vân Huyên ảnh hưởng, Nhiếp Vân không có cảm tình gì với U Minh Hoàng Vương, cảm thấy nàng khẳng định giống như Vân Huyên, đùa bỡn tâm cơ, sợ sẽ đối đãi với Tiểu Long như đối đãi với Thiên Huyễn.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới, quả thực là hai người, Vân Huyên so sánh với bản tôn, quả thực cái gì cũng không phải!

Một cái trọng tình trọng nghĩa, thực yêu một người trăm triệu năm không thay đổi, một cái khác lãnh khốc vô tình, vì mục tiêu không từ thủ đoạn, một người tại sao lại có hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng như vậy?

- Như thế nào? Có thể đáp ứng ta sẽ cho ngươi Thất Thải Phượng Linh, đáp ứng không được, hoặc lập tức rời đi, hoặc là động thủ!

U Minh Hoàng Vương khoát tay chặn lại.

- Tốt, ta đáp ứng, hiện tại liền để cho Tiểu Long tới gặp ngươi!

Biết rõ tu vi đạt tới loại tình trạng như bọn hắn, một khi quyết định chuyện cần làm, cơ bản khó có thể sửa đổi, Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng, thân thể nhoáng một cái, rất nhanh bay ra phía ngoài, thời gian nháy con mắt liền biến mất ở trước mặt U Minh Hoàng Vương.

- Long Hoàng...

Thấy hắn ly khai, U Minh Hoàng Vương không biết nghĩ cái gì, nhẹ cắn môi, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như ngây người.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

- Nhanh như vậy liền xong rồi...

Thấy Nhiếp Vân đi ra, Tuyết Tĩnh Nhi có chút nghi hoặc, vừa mới đi vào không đến năm phút, đã giải quyết xong rồi hả?

- Chưa, không có ý tứ, ta còn có việc, muốn trở về một chuyến, cho nên...



Nhiếp Vân lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ làm khó.

Hắn cũng không phải bởi vì Tuyết Tĩnh Nhi mà khó xử, mà là nhớ tới U Minh Hoàng Vương yêu cầu có chút khó xử.

Thoạt nhìn yêu cầu của nàng không quá phận, nhưng Nhiếp Vân quen thuộc Tiểu Long, biết rõ hắn cũng là nhân vật nói một không hai, tuy bình thường cười toe toét, nhưng một mực trốn tránh nói rõ thái độ của hắn kiên quyết, muốn hắn tới gặp U Minh Hoàng Vương, chỉ sợ tuyệt không phải chuyện dễ.

- Có phải có sự tình gì khó xử hay không? Có thể nói với ta, hai người sẽ mạnh hơn một người, có lẽ ta có thể giúp ngươi giải quyết thì sao!

Nhìn ra Nhiếp Vân ưu sầu, Tuyết Tĩnh Nhi biết không phải là nhằm vào nàng, vội vàng nói.

- Cái này...

Nghe nàng nói như vậy, Nhiếp Vân sửng sốt một chút, con mắt sáng ngời.

- Đúng rồi! Ta nói Tiểu Long có khả năng không nghe, nhưng nhiều người chỉ sợ có thể tạo được không ít hiệu quả!

Tuy niên kỷ của Tuyết Tĩnh Nhi không lớn, sự tình Thượng Cổ lý giải không nhiều lắm, nhưng mẫu thân của nàng là Nhan Chi, Nhan Chi lại là bằng hữu tốt nhất của U Minh Hoàng Vương, cực kỳ hiểu nàng, mình khuyên bảo, Tiểu Long khả năng lơ đễnh, nàng khuyên bảo khẳng định hiệu quả tốt hơn nhiều.

- Được, vậy thì phiền toái ngươi rồi, chúng ta đi thôi!

Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân nở nụ cười, đưa tay nắm lấy Tuyết Tĩnh Nhi, xé rách không gian bay về phía Linh giới Liên Nguyệt Các.

Sau khi từ Đạo giới trở về, Tiểu Long cũng không cùng hắn chung một chỗ, còn ở lại Liên Nguyệt Các, muốn tìm hắn, tự nhiên phải trở về một chuyến.

- Đến cùng là chuyện gì, hiện tại có thể nói với ta không?

Phi hành trên không trung, cảm nhận được Cương Phong bốn phía không cách nào tới gần, Tuyết Tĩnh Nhi âm thầm cảm thán thực lực của Nhiếp Vân, đồng thời cười hỏi.

- Ta hỏi U Minh Hoàng Vương mượn một vật, làm điều kiện trao đổi, nàng hy vọng có thể để cho Long Hoàng tới cùng nàng một ngày!

Nhiếp Vân không có giấu diếm, bất quá cũng không có giải thích cặn kẽ.

- Để cho Long Hoàng tới cùng nàng?

Tuyết Tĩnh Nhi le lưỡi:

- Long Hoàng chắc sẽ không đến đâu!



- Đúng vậy, ta sợ Tiểu Long không đồng ý!

Nhiếp Vân lắc đầu, thấy nàng mới mở miệng liền nói ra căn bản, nở nụ cười:

- Xem ra sự tình của Long Hoàng cùng U Minh Hoàng Vương, ngươi biết không ít, không ngại nói cho ta nghe một chút!

Đối với quan hệ của hai người, hắn biết thật đúng là không nhiều, Tiểu Long chưa bao giờ ở trước mặt hắn đề cập qua, U Minh Hoàng Vương càng không cần phải nói.

- Ngươi không biết?

Tuyết Tĩnh Nhi có chút kỳ quái.

- Long Hoàng không phải là yêu sủng của ngươi sao?

- Hắn không phải yêu sủng của ta, chúng ta là bằng hữu!

Nhiếp Vân nói.

- Ách, ta còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết chứ... sự tình của hai người, ta cũng là nghe mẫu thân nói qua, cực kỳ phức tạp, cẩn thận nói tiếp không gặp U Minh Hoàng Vương, là không thể trách Long Hoàng tiền bối...

Tuyết Tĩnh Nhi dừng lại một chút, nói ra sự tình mình biết.


U Minh Hoàng Vương cùng Long Hoàng là sinh mệnh đặc thù trong Hỗn Độn, thời điểm mới vừa vào Thiên Địa lục đạo, tu vi còn không có cao như hiện tại, chỉ có thể coi là bình thường.


Lúc ấy hai người đều là niên thiếu khí thịnh, muốn sáng chế một phen sự nghiệp, từng người ẩn tàng bản thể, hóa thành nhân hình, bái vào sơn môn, tu luyện đạo pháp.


Về sau phát triển vô cùng đơn giản, hai đại Thượng Cổ dị chủng, có được huyết mạch vượt qua thường nhân, tu luyện làm chơi ăn thật, rất nhanh đã vượt qua bạn cùng lứa tuổi, xông ra danh khí thật lớn.


Bởi vì đồng căn đồng nguyên, lại lẫn nhau thưởng thức, trở thành người yêu là chuyện rất bình thường, mới vào bể tình, trước hoa dưới trăng, quan hệ càng ngày càng tốt, như keo như sơn.


Lúc ấy đệ tử Tiên môn thi đấu, hai người đều là tuyển thủ nổi trội nhất của tông môn, cũng là đối thủ, hai người mến nhau chọc giận tông môn của song phương.


Long Hoàng chí tình chí nghĩa, không để ý tông môn phản đối, quyết cùng Hoàng Vương ở chung một chỗ, nguyện ý xa phó chân trời, thoát ly phân tranh! Tông môn của song phương đều giận dữ, trong đó một vị trưởng lão của tông môn Hoàng Vương tự mình ra tay, đả thương Hoàng Vương. Tông môn của Long Hoàng cũng phái người tới, bất quá không phải đánh chết Long Hoàng, mà là Hoàng Vương, theo bọn họ, chỉ cần Hoàng Vương chết, Long Hoàng tự nhiên sẽ một lần nữa trở lại tông môn, kế thừa y bát.


Long Hoàng không muốn tổn thương Hoàng Vương, cũng không muốn tổn thương người đồng tông, đành phải tuyên bố mưu phản tông môn, tình nguyện làm phản đồ, cũng không muốn liên lụy Hoàng Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK