Tứ Phương đỉnh không phải chỉ là vật mà người trong tiểu thế giới luyện chế ra hay sao? Sao đối với thế giới lớn như Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng có tác dụng như vậy chứ?
Nhiếp Vân có chút mơ hồ.
Đứng đợi một hồi ở tại chỗ, phát hiện ra thế giới không có chút nhúc nhích, đã hoàn toàn vững chắc, lúc này phân thân của Nhiếp Vân mới lần nữa bay trở về Hỗn Độn đại dương. Đi tới trước mặt bổn tôn Nhiếp Vân.
- Đại thống lĩnh. . .
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
- Chuyện gì đã xảy ra?
. . .
Trước đó tất cả thống lĩnh đối với lời nói của Nhiếp Vân còn có chút không tin, cảm thấy người này rất có thể muốn làm cho mọi người yên tâm hơn một chút. Bất quá, sau khi tận mắt nhìn thấy Tà Nguyệt Chí Tôn vực sắp sụp đổ lại được hắn củng cố hoàn toàn vững chắc. Cả đám đều sợ ngây người, mỗi một người đều nhìn về phía phân thân, trong ánh mắt tràn vậ vẻ nghi hoặc.
- Đại thống lĩnh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Yến Huy đi qua, nhìn về phía hắn một cái, lại nhìn Nhiếp Vân tạo thành Tu La bổ thiên trận một chút, trong mắt tràn ngập vẻ dò hỏi.
- Đây là Tứ Phương đỉnh mà Cửu Thiên thế giới luyện chế ra. Nó có tác dụng làm cho thế giới vững chắc hơn!
Phân thân Nhiếp Vân giải thích một câu.
- Như vậy. . . Vị này rốt cuộc là người nào?
Yến Huy nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Giải trừ trận pháp!
Thấy trong mắt hắn có chút nghi ngờ, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái, một đạo quang mang màu trắng lóe lên, Tu La bổ thiên trận đã bị phân giải, đám người Mông Tử và bổn tôn của hắn đồng thời xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Ta là Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Dù sao đối phương cũng đã hoài nghi, cho nên cũng không cần thiết phải che giấu nữa. Vả lại, hắn đã có phân thân thực lực Phong vương, lại còn có thêm Tĩnh Tâm nữa. Có hai người có thực lực siêu cường như vậy. Lúc này cũng không quan tâm việc có bị đối phương nhận ra hay không.
- Nhiếp Vân?
- Chính là Nhiếp Vân mà khiến cho tam giới gần đây không có ngày nào được yên bình sao?
. . .
Nghe thấy cái tên này, một trăm lẻ tám thống lĩnh đồng thời sửng sốt một chút.
Mặc dù bọn họ ở trong Bích Hải Huyền Thiên, thế nhưng đối với chuyện trong tam giới vẫn biết không ít, cũng đã từng nghe qua cái tên Nhiếp Vân.
- Chính là ta! Nếu như các ngươi muốn động thủ với ta, như vậy cứ bắt đầu đi. Bất quá, ta nhưng có thể bảo đảm, các ngươi sẽ không kiếm được một chút tiện nghi nào đâu.
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Nương theo lời của hắn, phân thân và Tĩnh Tâm đồng thời đi tới bên cạnh, khí thế siêu cường của hai người tản mát ra, tạo thành một cái bình phong cực lớn ngăn cản trước mặt. Ngăn cản mọi người ở bên ngoài.
Dù sao cũng đã đạt tới mục đích, có bộc lộ thân phận cũng không có gì cả.
- Tĩnh Tâm, đây là Hỗn Độn Hàn tinh mà ta tìm được, ngươi bắt đầu chữa trị vương quan đi!
Bàn tay của phân thân khẽ động một cái, Hỗn Độn Hàn tinh lập tức bay vào bên trong cơ thể của Tĩnh Tâm.
Sắc mặt Tĩnh Tâm vui mừng, bắt đầu biến hóa. Ban đầu là từ trắng nõn, dần dần trở nên đỏ thắm, không tới ba hô hấp đã trở nên hăm hở, khí tức trên người lần nữa tăng cao. Đạt tới cấp độ giống như phân thân của Nhiếp Vân.
- Thần binh Phong vương. . . Vương quan của A Da Nạp?
Thấy khí thế và lực lượng mà Tĩnh Tâm tản ra, Yến Huy đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó đã hiểu ra:&- Xem ra ngươi không chỉ có lấy được A Da Nạp chi tinh, mà còn đã lấy được những bộ phận khác. Chỉ riêng phần vận khí này quả nhiên so với vương của ta còn mạnh mẽ hơn nhiều.
- Không sai!
Nhiếp Vân thấy hắn nhận ra cho nên cũng không có giải thích nhiều, mà chỉ cười nhạt một tiếng.
Nếu như đối phương đã có thể nhận ra được bản thể của Tĩnh Tâm. Như vậy cũng có thể biết được Tĩnh Tâm và phân thân kết hợp lại. Hai đại Phong vương cùng ở một chỗ, lực lượng có thể phát huy ra được tuyệt không phải đơn giản như một cộng một. Rất có thể sẽ càng kinh khủng hơn. Cho dù một trăm lẻ tám thống lĩnh bọn hắn có gộp vào một chỗ thì nhất định cũng không phải là đối thủ của hai người.
- Nói như vậy. . . Vị Đại thống lĩnh này cũng đã bị ngươi đoạt xá a!
Yến Huy nhìn về phía phân thân của Nhiếp Vân, trên mặt mang theo nụ cười khổ.
Bản thể Tĩnh Tâm đã khôi phục, thực lực ra sao hắn biết rõ. Hắn biết đám người bọn hắn dù có gộp lại thì cũng không phải là đối thủ của đối phương. Hắn cũng đoán ra được vị Đại thống lĩnh trước mắt này sợ rằng đã bị đối phương đoạt xá, trở thành phân thân của đối phương.
- Ngươi đoán không sai, vị này quả thực đã bị ta đoạt xá. Ta mang theo thiên đạo cửu thiên tiến vào bên trong cỗ thi thể này. Đối phương muốn đánh chết ta, thế nhưng lại bị ta chém giết, bị ta đoạt xá!
Nhiếp Vân nhìn qua, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không có ý định giấu giếm điều gì mà trực tiếp mở miệng nói.
- Thì ra là như vậy!
Yến Huy gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh.
- Ngươi không tức giận sao?
Thấy vẻ mặt của hắn, dường như không có quá ngạc nhiên là bao. Mà cũng không có bất kỳ vẻ tức giận, nổi nóng nào. Chuyện này khiến cho Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
- Tức giận? Tại sao ta phải tức giận chứ?
Yến Huy trừng mắt nhìn qua.
- Ách. . .
Thấy vẻ mặt của hắn không giống như giả bộ, Nhiếp Vân có chút mê hoặc.
Đã chuẩn bị vô số năm, chỉ vì muốn làm cho cỗ thi thể này sống lại. Thế nhưng bây giờ lại bị địch nhân đoạt xá, làm sao có thể không tức giận được chứ?
- A Dục Vương vẫn luôn muốn giết ta, hận không thể giết mau mau một chút. Các ngươi lại là thuộc hạ của hắn, bây giờ ta đang ở trước mắt các ngươi, lại tranh đoạt thành quả mà các ngươi cực khổ chuẩn bị, chẳng lẽ. . . Các ngươi không có ý động thủ hay sao?
Vị Yến Huy trước mắt này và tất cả thống lĩnh, từ tiếp xúc lúc trước hắn đã có thể thấy được, không phải là người rất sợ chết. Cho nên hẳn cũng không phải là sợ hãi phân thân và Tĩnh Tâm mà không dám động thủ. Mà là thực sự không có địch ý. . . Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
- Bệ hạ vẫn luôn muốn giết ngươi hay sao?