Hồng Hà Linh Huyết hết sức nổi danh ở Hồng Hà vực, thuộc về vật trong truyền thuyết, người biết tin tức này, phần lớn sẽ ngậm miệng không nói, mà cục diện trước mắt, giống như tất cả mọi người đều biết, không có bất kỳ kiêng kỵ, đây là chuyện gì xảy ra?
Thân thể thoáng một cái, thay đổi bộ dáng, biến thành một thanh niên tay cầm trường kiếm, Nhiếp Vân theo ở sau lưng mọi người.
- Mấy vị bằng hữu cũng đi tìm Hồng Hà Linh Huyết?
Đi tới bên cạnh, Nhiếp Vân cũng không ẩn giấu thân hình, nhìn mọi người cười nói.
- Đúng vậy, Hồng Hà Linh Huyết là thánh vật của Hồng Hà vực chúng ta, có thể tìm được sẽ lập địa thành Thánh, ai không muốn?
Một đại hán xoay đầu lại cười nói.
Tựa hồ những người này không phải một đội, nên thấy người lạ không hề kinh ngạc, cũng không có bất kỳ che giấu, trực tiếp gật đầu thừa nhận.
- Hồng Hà Linh Huyết trân quý người người đều biết, nhưng vật này không phải cải trắng, chúng ta nhiều người như vậy, có thể được sao?
Nhiếp Vân nghi ngờ hỏi.
Hồng Hà Linh Huyết đã nổi tiếng như vậy, tất nhiên không nhiều, cho dù có, một hai giọt coi như không ít, nhiều người như vậy, có phải quá trò đùa hay không?
Cúi đầu nhìn, chỉ thấy một hài tử mười ba mười bốn tuổi cũng lăn lộn ở trong đó, thực lực của hắn cũng chỉ Vương cảnh... Đùa giỡn a!
- Ai biết được, nghe nói Hồng Hà Linh Huyết cũng không phải thực lực mạnh liền được, phải nhìn cơ duyên. Hữu cơ duyến mới sinh ra hài tử cũng có thể, không có cơ duyên, dù là Hoàng cảnh viên mãn cũng không được... Chúng ta cũng biết hy vọng mong manh, nhưng mong manh nữa cũng có hi vọng không phải sao... Mọi người đi qua nhìn một chút, được thì tốt, không được cũng chẳng mất gì!
Đại hán cười nói.
- Ách... nhìn cơ duyên? Chẳng lẽ một nhược giả lấy được, cường giả sẽ không xuất thủ cướp đoạt?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Phàm là bảo vật, một khi xuất thế, cướp đoạt là không thể tránh được. Bọn họ thực lực như vậy... qua tìm cơ duyên, cho dù Linh Huyết thật bị bọn họ tìm được, cũng không bảo vệ được a!
- Cướp đoạt? Không ai dám cướp! Hồng Hà Linh Huyết có thể để cho Hồng Hà Quân từ một kẻ chăn dê biến thành cường giả Đại Đế, đủ thấy đáng sợ. Chọn người nào chính là của người đó, nếu như có người dám cướp đoạt, sẽ bị mạt sát lập tức! Thế nào, ngươi không biết tin tức này? Không biết ngươi qua làm gì?
Đại hán nghi ngờ nhìn tới.
- Còn có loại thuyết pháp này...
Nhiếp Vân sửng sốt.
Hắn thật đúng là chưa nghe nói qua.
Trước khi nhận biết Chu Hồng, hắn còn không biết Hồng Hà Linh Huyết, tự nhiên càng không biết có thể tranh đoạt hay không.
- Dù sao mọi người đều là xem vận khí, Hồng Hà Linh Huyết chỉ tuyển định một người, có thể lấy được hay không không sao cả! Cùng lắm thì coi như đi du ngoạn một lần!
Thấy vẻ mặt của hắn đúng là không biết, đại hán không hỏi thêm nữa, ngược lại an ủi cười nói.
- Đây cũng phải... Bất quá, mới vừa rồi ta nghe các ngươi nói Chức Cẩm Khấu, đây là cái gì? Có ích lợi gì?
Thấy đối phương tâm tính bình thản, không có loại ý tưởng nhất định phải được, Nhiếp Vân hỏi tiếp.
- Ân, Chức Cẩm Khấu, đây là chìa khóa mở ra Hồng Hà mật cốc, tổng cộng năm cái, sau khi gọp đủ, có thể mở ra mật cốc, như vậy mới có thể đi vào tìm Hồng Hà Linh Huyết, đạt được công nhận! Chức Cẩm Khấu đã xuất hiện bốn cái, nghe nói cái thứ năm cũng xuất hiện, mật cốc tùy thời sẽ mở ra, cho nên mọi người mới đến xem vận khí!
Đại hán không có giấu giếm, nói ra hết tin tức mình biết.
- Hồng Hà mật cốc?
- Mật cốc ở cuối Cửu Khúc Loan, nghe nói ở đáy sông, vị trí cụ thể ta cũng không biết, đều là nghe người khác đồn đãi, chỉ có đến mới biết được! Huynh đệ, ngươi tới từ nơi nào? Muốn thử vận khí, không bằng cùng nhau kết bạn đồng hành, ta nghe nói nơi này có không ít gia hoả cản đường cướp bóc, kết bạn đi lại, ít nhất sẽ nhiều một phần an toàn!
Giải thích xong, đại hán cười nói.
Tất cả mọi người là đi tìm một chút cơ duyên, nhưng mà có rất nhiều người tự biết không có duyên phận này, nên núp ở trong bóng tối đánh lén cướp đoạt.
Giống như rất nhiều người qua sông đào vàng, đào vàng chứa có phát tại, nhưng người đưa đò lại phát tài vậy.
Chính bởi vì có những người này tồn tại, càng nhiều người càng an toàn, đại hán mới nhiệt tình như vậy, nếu không, người ngu đi nữa cũng không thể nào tùy tiện gặp phải một người liền nói nhiều như vậy.
- Tốt!
Biết những thứ này, Nhiếp Vân gật đầu đáp ứng.
Dù sao một mình hắn cũng không tìm được địa phương, không bằng đồng hành, cũng có thể biết càng nhiều chuyện hơn.
Thấy hắn đáp ứng, thái độ của mọi người lập tức thay đổi, từng cái nở nụ cười, lẫn nhau giới thiệu.
Đại hán mới vừa rồi nói chuyện với Nhiếp Vân gọi Chu Giang, là một tán tu, thực lực Vương cảnh viên mãn, mấy người khác thực lực cũng cũng không kém, bồi hồi ở khoảng Vương cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ có tiểu tử mới vừa rồi kia yếu nhất, bất quá Vương cảnh sơ kỳ.
Bọn họ đến từ các địa phương, đều là trên đường gặp phải, dù sao tất cả mọi người đối với lấy được Hồng Hà Linh Huyết không có hy vọng quá lớn, cũng trò chuyện rất mở, không hề có bầu không khí người cạnh tranh.
Dĩ nhiên, cái này cũng là vì không có thấy Hồng Hà Linh Huyết, nếu vật này xuất thế, quan hệ thân mật nữa cũng khó bảo đảm sẽ không quyết liệt.
Đối với những người này, Nhiếp Vân báo ra tên của mình, dù sao hắn không có danh tiếng quá lớn, biết không nhiều, nói tên giả hay tên thật cũng không người nhận biết.
Mọi người liên hiệp tạo thành đội ngũ, đi gần nửa ngày, lại nhận thêm bảy tám người, nguyên bản có chừng mười người, cộng thêm nhiều như vậy liền chừng hơn hai mươi người, đội ngũ lớn như vậy, người bình thường đã không dám ngăn trở, điều này cũng làm cho mọi người ung dung không ít.
Lại đi gần một ngày, rốt cuộc tới Cửu Khúc Loan.
Mục đích, đã đến!
Hồng Hà Cửu Khúc Loan là một cái hồ to lớn, tuyết đọng trên núi hòa tan tiến vào trong đó, biến thành màu đỏ như máu.
Mặt hồ lan tràn mấy trăm dặm, không thấy được cuối cùng.
Đi tới nơi này, Nhiếp Vân chỉ nhìn một cái, nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Bờ hồ bát ngát đã chất đầy người, tán tu, thế gia, tông môn… vô số thế lực chiếm cứ vị trí có lợi, coi chừng mặt hồ to lớn trước mắt, tựa hồ bên trong có vật gì quý giá.