Bích Lạc tiên tử thực lực không được, chắc có lẽ không quá mức xâm nhập, chỉ cần loại bỏ từng chút một mới có thể tìm được dấu vết để lại.
Loại ý nghĩ này rất đơn giản nhưng khi áp dụng vô cùng khó khăn, hắn đã dò xét như thế bảy ngày, mấy lần suýt nữa rơi vào lỗ đen vô hình, dò xét không biết bao nhiêu ức vạn dặm, hắn vẫn không tìm thấy tung tích của Bích Lạc tiên tử.
- Không có khả năng ah!
- Ta đã tiến vào Vô Biên Thâm Uyên không dưới mấy tỷ dặm, dựa theo đạo lý, Bích Lạc tiên tử không có khả năng tiến vào sâu như thế.
Dừng lại, Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Tốc độ và thực lực của hắn không phải Hoàng cảnh viên mãn có thể so sánh, liên tục dò xét mấy tỷ dặm, cho dù nàng tiến vào sớm hơn mấy ngày cũng không đi xa như hắn.
- Chẳng lẽ thật bị lỗ đen thôn phệ?
Sắc mặt hắn khó coi.
Tự mình tiến vào Vô Biên Thâm Uyên mới biết được nơi đây khủng bố, khắp nơi đều là mạch nước ngầm, lỗ đen, nếu như không phải không gian chi lực nạp vật thế giới tồn tại, gặp được nguy hiểm có thể thuấn di rời đi, cho dù là cường giả Đế cấp cũng phải rơi vào trong đó.
Mặc dù không biết trong lỗ đen là cái gì nhưng lại biết cực kỳ nguy hiểm.
Bích Lạc tiên tử sẽ không rơi vào trong lỗ đen và hương tiêu ngọc vẫn ah?
- Ân, đó là cái gì?
Vào lúc đang suy nghĩ và tự hỏi, đột nhiên hắn cau mày, sau đó hắn biến mất, lúc này hắn xuất hiện trong một tinh cầu.
Vô Biên Thâm Uyên dùng lỗ đen, sương mù, đủ loại mạch nước và vô số ngôi sao cấu thành
Đó là tinh cầu trụi lủi, thể tích không tính lớn, đường kính chỉ mấy ngàn dặm, toàn thân đỏ sậm, mặt ngoài đầy bụi đất.
Hấp dẫn Nhiếp Vân tự nhiên không phải bụi đất, mà là trên bụi đất có dấu chân lan tràn!
- Không phải dấu chân nhân loại!
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân biết không phải do nhân loại lưu lại.
Dấu chân này rất lớn, mỗi dấu chân đều rộng vài thước, hơn nữa lõm vào rất sâu.
- Chẳng lẽ trong... Vô Biên Thâm Uyên còn có sinh mạng tồn tại?
Nhiếp Vân nghi hoặc.
Đối với Vô Biên Thâm Uyên, hắn chỉ biết đây là một trong bốn đại hiểm địa của Thần giới, tình huống cụ thể như thế nào thì không biết.
Trước kia hắn đi xa như thế nhưng không nhìn thấy bóng quỷ, vốn tưởng rằng nơi này không có tánh mạng tồn tại, hiện tại nhìn thấy liền ngạc nhiên.
- Tinh cầu này có gió, từ độ sâu cạn của dấu chân có lẽ vừa rời đi không lâu!
- Tinh... Tinh cầu này không có người ah? Chẳng lẽ đã đi xa?
Từ dấu chân này mà phân tích, chủ nhân dấu chân vừa rời đi nơi này không cao hơn mười phút.
Trước khi đến tinh cầu hắn đã quan sát tinh cầu một lần, cũng không phát hiện có khí tức sinh mệnh nào, nói cách khác chủ nhân dấu chân này đã rời khỏi tinh cầu.
- Phương hướng dấn chân đi hướng này...
Thân thể của hắn biến mất và dò xét hướng dấu chân bước đi.
Đó là thủy đàm không lớn, cũng không biết sâu bao nhiêu.
Dấu chân biến mất tại nơi này, chẳng lẽ chủ nhân dấu chân tiến vào nơi đây mà hắn không phát hiện?
- Đi xem một chút!
Trong nội tâm kỳ quái, thân thể hắn nhảy vào trong thủy đàm.
Không gian chi lực nạp vật thế giới hình thành khí tràng chung quanh thân thể, tự động tách nước thủy đàm ra, Nhiếp Vân nhanh chóng lao xuống dưới.
Rầm rầm!
Thời điểm đang rơi xuống dưới, đột nhiên có tiếng nước lưu động sinh ra, thân thể Nhiếp Vân trầm xuống, hắn nhìn thấy ánh sáng.
Không nghĩ tới dưới thủy đầm còn có động thiên khác, sau khi trải qua khúc chiết liền tiến vào động thiên khác.
Sơn động này không có giọt nước, thập phần khô ráo.
- Khó trách không phát hiện ra, có nước và mặt đất ngăn cách, cho dù không gian chi lực nạp vật thế giới không kém cũng không thể nhìn thấy.
Đứng trong sơn động nhìn thấy tạo vật thần kỳ, Nhiếp Vân ngạc nhiên.
Không gian chi lực nạp vật thế giới chỉ có thể nhìn thấy ở nơi nó lan tới, nơi này có nước và mặt đất ngăn cản cho nên lúc đầu không phát hiện ra.
- Linh khí thật nồng đậm
Dọc theo sơn động đi lên phía trước vài bước, Nhiếp Vân cau mày lẩm bẩm.
Linh khí trong sơn động thập phần hùng hậu, thậm chí vượt xa bất cứ nơi nào trong Thần giới, với thực lực của hắn hiện giờ, nếu ở nơi này thời gian dài cũng có thể gia thực lực lượng rất nhỏ.
Trong cơ thể hình thành nạp vật thế giới sánh bằng ba châu Thần giới, một khi thực lực gia tăng một tia đều cần đại lượng linh khí, lúc trước cướp đoạt nhiều bảo bối của Đa Ba vương tử như thế nhưng chỉ có thể giúp tu vi của hắn gia tăng một tia, đủ thấy tấn cấp khó khăn cỡ nào
Dựa theo tình huống bình thường, hắn hiện tại hấp thu linh khí tấn cấp là không có khả năng, cho dù ngồi yên bất động hấp thu trên trăm triệu năm cũng khó đạt tới Hoàng cảnh hậu kỳ, ở chỗ này lại có tăng phúc rất nhỏ, từ đó thấy rõ nồng độ của nó cỡ nào.
Vù vù!
Tiếp tục đi lên phía trước, linh khí nơi này càng lúc càng nồng đậm hình thành linh khí phong bạo, cả sơn động cũng biến thành ẩm ướt.
- Đây là...
Nhìn thấy linh khí bám vào làm vách tường ướt nhẹp, Nhiếp Vân vươn tay chấm vào giọt nước trên vách tường.
- Linh khí dịch tích?
Linh khí dịch tích là linh khí nồng đậm đến trình độ nhất định sau đó hội tụ hình thành, giống như nguyên tinh linh dịch trên đại lục Khí Hải năm xưa, chỉ có điều linh khí của Thần giới cao cấp hơn đại lục Khí Hải quá nhiều, không nói thứ khác, chỉ một giọt linh dịch trong tay Nhiếp Vân ném ném vào đại lục Khí Hải cũng có thể làm cả đại lục không chịu nổi và sụp đổ.
Ném tới đại lục Phù Thiên cũng có thể làm nó trong thời gian ngắn biến thành tiên cảnh như thiên địa lục đạo.
- Có thể hình thành linh khí dịch tích... Như vậy không phải nói rõ có thần thạch hình thành hay sao?
Vuốt vuốt linh dịch trong tay, đột nhiên Nhiếp Vân nghĩ tới cái gì đó và ánh mắt sáng ngời.
Thần thạch, nó là tảng đá chứa linh khí cực cao trong Thần giới.
Thần giới linh khí dịch tích ẩn chứa cường độ linh khí vượt qua tưởng tượng, bị loại dịch tích này uẩn dưỡng trong thời gian dài, tảng đá bình thường cũng biến thành thần thạch.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân cũng không do dự đi nhanh về phía trước.
Nương theo hắn càng vào sâu, nồng độ linh khí càng ngày càng đậm, chúng hội tụ thành dòng sông chảy trong sơn động, thậm chí hội tụ thành hồ nước nhỏ.
- Mặc dù linh dịch trợ giúp ta không lớn nhưng lại là tài phú to lớn.
Linh dịch có thể trực tiếp sử dụng, một cân linh dịch có giá trị vượt qua một vạn thần thạch.