- Cái này... Nói như ngươi cũng không sai, xem ra Lưu Hạ trưởng lão trực tiếp nhận thua, là sai lầm rồi!
- Đúng vậy, nhận thua như vậy, trận thứ ba lại thua, cho dù trận đầu chiến thắng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Mọi người đè thấp giọng lẩm bẩm, không ngừng vang vọng toàn bộ Tụ Tiên Các.
Mặc dù những trưởng lão này vì mặt mũi, không muốn thay tông môn ra mặt, lại không phải người ngu, biết dụng ý của Đa Ba vương tử.
Lưu Hạ trưởng lão này ngay cả một chiêu cũng không đánh, trực tiếp buông tha, rất rõ ràng cho thấy nhắm trận thứ ba, mà trận thứ ba nếu quả thật đơn giản như vậy, đối phương như thế nào gọi có chuẩn bị mà đến?
- Đúng vậy, trận thứ hai ta tự nhận không phải đối thủ của vương tử, ta nhận thua!
Tâm tư của mọi người, Nhiếp Vân nơi nào không biết, không để ý tới nghị luận cùng Đa Ba vương tử kỳ quái, gật đầu một cái, quay người lại đi trở về, nhảy xuống đài tỷ thí.
- Đáng ghét...
Đa Ba vương tử không nghĩ tới người trước mắt này thật nhận thua, sắc mặt vặn vẹo.
Nếu như đối phương chiến đấu với hắn, nhân cơ hội chém giết, người khác không nói được cái gì, nhưng người ta đã nhận thua, động thủ nữa, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất ác liệt.
Đáng tiếc... Cứ như vậy bỏ qua cơ hội tốt nhất giết đối phương.
- Bất quá, lần này không thể giết ngươi, chờ tỷ thí thua, vẫn có thể tìm ngươi phiền toái!
Mặc dù trong lòng bực bội, nhưng đối phương đã đi xuống đài tỷ thí, hắn cũng không tiện xông tới động thủ với đối phương, Đa Ba vương tử không thể làm gì khác hơn là hừ lạnh một tiếng, xoay người đi trở về đội ngũ của mình.
Nói thật, giống như các trưởng lão của Hồng Hà Môn phỏng đoán, hắn đích xác tràn đầy lòng tin đối với trận tỷ thí thứ ba, hơn nữa cường độ còn trên hắn xuất thủ!
- Ca ca... Ngươi có nắm chắc trận thứ ba chiến thắng không?
Không giống Đa Ba vương tử buồn rầu, Nhiếp Vân mới vừa trở lại khán đài, liền nghe Nhiếp Đồng lặng lẽ truyền âm.
- Không có nắm chặc!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Không có nắm chặc, vậy ngươi...
Nhiếp Đồng có chút kỳ quái.
Nếu ca ca không có nắm chặc, vì sao trận này lại trực tiếp mở miệng nhận thua?
Dựa theo hắn lý giải ca ca, ca ca không phải người làm chuyện không có nắm chắt a.
- Ta không có nắm chặc trận thứ ba sẽ thắng, nhưng thật muốn chiến đấu với hắn, ta có nắm chắt nhất định sẽ bị chém giết!
Nhiếp Vân cười khổ.
Thật ra thì hắn cũng không muốn nhận thua, nhưng không có biện pháp.
Thực lực của Đa Ba vương tử quá mạnh mẽ, vượt xa Lưu Hạ trưởng lão.
Một Lưu Hạ trưởng lão liền thiếu chút nữa giết chết hắn, Viên Cửu cũng đánh mệt như vậy, thật muốn chiến đấu với người này, muốn không thua cũng khó khăn!
Nếu biết rõ phải thua, vì sao còn chiến?
Tiêu hao Thần thạch không nói, làm không tốt sẽ bại lộ, loại mua bán lõ vốn này, ngu nữa cũng sẽ không làm a!
- Trận thứ ba bắt đầu!
Hai huynh đệ đang truyền âm, một tiếng gọi vang lên, ngay sau đó một lão giả đi lên đài tỷ thí.
- Người này sao quen mặt như vậy?
- Ta cũng giống như thấy ở đâu đó... A, là Nam Hoa lão tiên!
- Nam Hoa lão tiên? Ngươi nói Nam Hoa lão tiên ở Nam Hoa đảo? Được xưng đệ nhất giải độc Thần giới?
- Có thể gọi Nam Hoa lão tiên, khẳng định chỉ có người này, ta ban đầu từng đi bái phỏng qua hắn, muốn bái hắn làm thầy. Kết quả không có đáp ứng... Tìm được vị này, ta sớm nên nghĩ tới a!
- Khó trách Đa Ba vương tử đối với trận thứ ba tự tin như vậy, nguyên lai hắn mời người này tới...
- Ngươi vừa nói như vậy ta cũng nghĩ tới, ba trăm năm trước, Nam Hoa lão tiên này giống như đã tới tông môn chúng ta, đặc biệt giảng giải cho chúng ta giải độc chi đạo...
- Đúng vậy, hắn được xưng giải độc chi đạo, vô hạn đến gần Đại Đế, cùng người như vậy tỷ thí giải độc... Đây không phải là tìm khó coi sao?
Lão giả vừa ra tràng, toàn bộ Tụ Tiên Các oanh động, tất cả mọi người dùng sức vuốt mắt, không thể tin được.
Nam Hoa lão tiên thực quá nổi danh, nổi danh đến tất cả mọi người đều biết, thậm chí rất nhiều trưởng lão đều lấy có thể bái nhập môn hạ của hắn làm quang vinh, chỉ tiếc cuối cùng không thể được!
- Đích xác là Nam Hoa lão tiên, xem ra trận thứ ba không có hy vọng gì!
Thấy lão giả kia đi ra, Hồng Hà môn chủ cũng sửng sờ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù hắn rất coi trọng Lưu Hạ trưởng lão, nhưng thấy vị lão giả này, xác định thân phận của hắn, lập tức biết chút hy vọng kia đã thành số không.
- Khó trách Đa Ba vương tử dám tới khiêu chiến, mời được vị này... có ít nhất một trận đứng ở bất bại. Hơn nữa hắn tự tin thực lực bản thân, có hai tràng bất bại, khó trách sẽ đi qua tỷ thí...
Hồng Nguyên trưởng lão cũng cười khổ.
Không phải hắn không đủ tự tin, cũng không phải không tin tưởng Lưu Hạ trưởng lão, mà là Nam Hoa lão tiên thực quá nghịch thiên!
Mặc dù Hồng Hà Môn dùng giải độc nổi tiếng, nhưng ở giải độc chi đạo, vị trước mắt kia có thể gọi là sư phụ của bọn hắn!
Đừng nói người bây giờ, cho dù lão môn chủ năm đó, Thái Thượng trưởng lão bây giờ, cũng không phải đối thủ!
Trước đó, hắn còn cảm thấy kỳ quái Đa Ba vương tử dám tới tỷ thí giải độc. Bây giờ coi như hoàn toàn hiểu, có lá bài tẩy này, giải độc ai có thể chiến thắng?
- Chúng ta đã phái người ra trận thứ ba, Lưu Hạ trưởng lão, không biết ngươi muốn cho người nào lên?
Nhìn phản ứng của mọi người ở trong mắt, tâm tình buồn bực của Đa Ba vương tử dễ chịu hơn không ít, nhìn về phía Nhiếp Vân cười lạnh.
- Để cho một người đệ tử khác của ta lên! Ngươi chờ một chút, ta bây giờ đi gọi hắn tới!
Đối với mọi người nghị luận, Nhiếp Vân không thèm để ý, cười một tiếng, thân thể thoáng một cái bay ra ngoài, một lát sau, một thiếu niên được hắn mang theo tới.
Thiếu niên này nhìn không lớn, chỉ chừng hai mươi tuổi, không nhìn ra chỗ kỳ lạ chút nào.
- Ngươi để cho đệ tử tham gia tranh tài?
Đa Ba vương tử thấy đối phương lại phái ra một đệ tử, khóe miệng giật một cái.
- Ta có thể thắng Nam Hoa lão tiên kia, đã như vậy, cần gì phải để cho sư phụ xuất thủ, ỷ lớn hiếp nhỏ!
Lưu Hạ trưởng lão còn chưa lên tiếng, thiếu niên kia cười nói.
- Dốt nát tiểu nhi! Tuổi không lớn lắm, khẩu khí lại không nhỏ!
Nam Hoa lão tiên nghe được bị một tiểu nhi khinh bỉ, tức giận hừ một tiếng.