- Tử Hoa Ngọc Ấn dù bị người bán không biết giá trị, chỉ nhìn bề ngoài cũng không thể hỗn tạp ở trong này. Hay là vào phủ thành chủ nhìn xem sao.
Tử Hoa Ngọc Ấn mãi mười năm sau mới bị người nhận ra, náo động đế quốc, tuy rằng hiện tại người bán có thể không biết công hiệu cụ thể, nhưng ngọc bài do siêu cấp cao thủ lưu lại chỉ nhìn bề ngoài cũng không phải vật phàm, sẽ không lưu lạc ở bên ngoài như vậy.
Trong lòng làm ra quyết định, nhìn thấy Thiết Lan Nhi cũng có ý tứ như thế, hai người đi vào trong phủ thành chủ.
Dùng thiệp mời thuận lợi đi vào bên trong, vừa vào ánh mắt Nhiếp Vân chợt sáng lên, phát giác nơi này hoàn toàn khác hẳn bên ngoài.
Bên ngoài bán đồ vật đều không vượt qua xuất thể cảnh, nhưng trong này thấp nhất cũng là binh giáp cảnh, chênh lệch thế nào vừa nhìn liền biết.
- Tử Mẫu Xuyên Tâm tiễn, một mũi tên sau khi bắn ra có chứa tử tiễn, uy lực vô cùng, có thể giúp dưỡng khí cảnh đánh chết xuất thể cảnh…
- Hóa Huyết dược phấn, dùng trên thi thể có thể hóa thành bãi nước mủ, không dấu vết, bảo vật vô thượng giết người cướp của…
- Ấu thể Hoa Ưng thú, yêu thú dưỡng khí cảnh, thu dụng nuôi cấy độ thân hòa, sau này dù không phải tuần thú sư cũng có được một đầu yêu thú rong ruổi không trung!
Đủ loại tiếng rao hàng vật phẩm vang lên trên lầu một phủ thành chủ, đủ thứ quái lạ rực rỡ muôn màu, thậm chí cũng làm Nhiếp Vân thấy động tâm.
- Ân? Lại có thứ tốt này? Không sai, không sai!
Đột nhiên có một đồ vật rơi vào ánh mắt, đồng tử Nhiếp Vân giãn ra, lộ ý cười nồng đậm.
Xuất hiện trước mắt là một khối nhục cầu màu hồng, mặt trên không nhìn thấy có năng lượng dao động hay chân khí cường đại, chỉ nhìn mặt ngoài thật bình thường, nhưng Nhiếp Vân biết thứ này không tầm thường, chính là…
- Thạch Hóa Nhục Lựu trong mạch khoáng linh thạch! Thứ này ẩn chứa năng lượng còn lớn hơn linh thạch, nếu phối hợp dược liệu luyện chế thành đan dược, hoàn toàn có thể giúp cường giả xuất thế cảnh đỉnh trực tiếp trùng kích vào binh giáp cảnh!
Nhớ tới công hiệu của vật kia, Nhiếp Vân không khỏi siết chặt nắm tay.
Địa phương linh khí hội tụ trong thiên hạ có thể hình thành linh mạch, trung tâm linh mạch hội tụ có thể hình thành linh thạch, số lượng linh thạch rất ít, là pháp bảo vô thượng giúp tu luyện giả tiến bộ rất nhanh, công hiệu có thể so sánh với yêu hạch.
Địa phương có được linh thạch của Thần Phong đế quốc chỉ sợ cũng chỉ có hoàng thất đế quốc cùng Di Thiên tông, Bách Hoa tông, cho dù Nhiếp Vân đã đạt tới cấp bậc chí tôn cũng tìm không thấy.
Thạch Hóa Nhục Lựu cũng không phải linh thạch, mà là một loại tương tự như linh thạch, bộ dáng tương tự như khối đá, trên thực tế là một loại nấm, bộ dáng rất giống một khối u dữ tợn.
Thứ này mặc dù không cứng rắn như linh thạch, nhưng quanh năm sinh trưởng ở trong mạch khoáng linh thạch, hấp thu năng lượng so với linh thạch có thể tích đơn thuần còn lớn hơn.
Dùng vật này điều chế thuốc, luyện chế thành đan dược đối với cao thủ xuất thể cảnh có trợ giúp cực lớn, một viên đan dược có thể đột phá thành cương cảnh, trực tiếp đạt tới binh giáp cảnh.
Đương nhiên, loại đan dược này cũng không dễ dàng luyện chế như vậy, cho dù có thiên phú luyện đan nếu không tu luyện tới cảnh giới nhất định cũng không thể luyện thành.
Đối với việc luyện đan, Nhiếp Vân không lo lắng, kiếp trước hắn là một trong những luyện đan sư cực mạnh của đại lục. Là nhân vật vô thượng thậm chí có thể luyện chế ra cả đan dược linh cấp, loại đan dược này đối với người khác mà nói khó khăn trùng điệp, nhưng đối với hắn lại phi thường đơn giản.
- Ban đầu ở trong hang ổ của Tử Đồng thu thập dược liệu vừa lúc có thể luyện chế được loại đan dược này, làm thành đan dược đưa cho mẫu thân, tỷ tỷ bọn họ tuyệt đối giúp thực lực của họ tăng nhiều. Nếu đưa cho Thiết Lan Nhi, cũng không cần ta tiếp tục chiếu cố.
Trong lòng thầm nghĩ, Nhiếp Vân đi tới trước chỗ bán Thạch Hóa Nhục Lựu.
- Tiên sinh, ngươi muốn mua gì, chỗ này của ta đều là bảo bối. Nếu muốn mua ta có thể tính giá rẻ…
Lão bản quầy hàng là một trung niên mập mạp, vừa nhìn thấy có khách đi qua nhất thời mỉm cười nói.
- Thứ này là cái gì? Sao xấu như vậy?
Nhiếp Vân làm như vô tình chỉ vào Thạch Hóa Nhục Lựu hỏi.
Tuy công hiệu của Thạch Hóa Nhục Lựu rất lớn, nhưng lại rất hiếm thấy, đừng nói là người bình thường không biết, dù là cường giả chí tôn cũng không mấy ai nhìn ra. Cho nên Nhiếp Vân không có ý định tiết lộ, chỉ muốn nhìn xem thái độ của lão bản như thế nào.
- Thứ này ta cũng không biết, là ta thu mua từ một nông thôn, nếu ngươi cần thì cho một ngàn lượng bạc.
Trung niên mập mạp cười nói.
- Một ngàn lượng bạc? Sao ngươi không đi cướp!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Dựa theo giá trị của Thạch Hóa Nhục Lựu, tuy rằng không chỉ một ngàn lượng, nhưng dưới tình huống không biết tình hình bán ra giá cả như vậy đích xác có hiềm nghi làm thịt người khác.
- Ha ha, nếu ngươi thật sự muốn mua, năm trăm lượng. Ít hơn nữa không bán, ta thu giá cả không thấp!
Nghe được thiếu niên nói vậy, trung niên mập mạp cắn răng nói.
- Năm trăm? Hai trăm thì ta mua. Bằng không ngươi chờ bán cho người khác đi, nhưng ta xem thứ này vừa xấu lại vô dụng, nói không chừng là lỗ vốn!
Nhiếp Vân khoát tay nói, bộ dạng không sao cả.
- Hai trăm? Được! Thành giao!
Trung niên giả vờ đau lòng nói, nhưng trong lòng lại vui vẻ, cục thịt này lúc mua cũng vì ngạc nhiên, giá trị chưa tới năm mươi lượng, có thể bán hai trăm lượng xem như kiếm quá.
- Đây là năm mươi lượng!
Nhiếp Vân ném ra ngân phiếu năm mươi lượng, đang định lấy Thạch Hóa Nhục Lựu, đột nhiên một thân ảnh ngăn cản trước mặt hắn, đồng thời một thanh âm thản nhiên vang lên.
- Không vội, thứ này một ngàn lượng ta mua!
Nghe được thanh âm kia, Nhiếp Vân nhìn qua, chỉ thấy kẻ ngăn trở mình là một thanh niên khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thân mặc lam y, toàn thân có vẻ ngọc thụ lâm phong, thập phần tiêu sái.
- Nguyên lai là Liễu Uyên thiếu gia, nếu thiếu gia muốn thì ta lập tức gói lại cho ngươi…
Trung niên mập mạp nhìn thấy thanh niên, tựa hồ nhận thức, biến sắc nói.
- Ân? Thứ này ta mua trước, đã thuộc về ta, lấy ra cho ta đi!
Không để ý tới thanh niên kia rốt cục có thân phận gì, Nhiếp Vân đưa tay chộp tới Thạch Hóa Nhục Lựu.
- Càn rỡ!
Bàn tay còn chưa tới gần Thạch Hóa Nhục Lựu đã có một đạo kiếm quang từ một bên người Liễu Uyên đâm qua, thẳng tắp hướng vào bàn tay của Nhiếp Vân.