Vị Việt lão này quay lưng vẫn có thể phát hiện mới kinh người!
Chỉ phàn nhãn lực này đã vượt xa Nam Hoa lão tiên, cũng là mạnh nhât trong các Hoàng giả viên mãn hắn gặp.
Khó trách còn chưa tới nhưng Diệp Đào đã sợ thành như vậy, phần nhãn lực độc đáo này, thực lực và khí thế kia không phải mình có thể chống cự.
- Tại hạ là y sư, được Diệp Đào thiếu gia mời, nghe nói Việt lão thân thể không tốt nên tới xem.
Trong nội tâm khiếp sợ nhưng không tỏ vẻ quá nhiều, thần sắc Nhiếp Vân như thường.
- Không tệ!
Không biết bởi vì sao, Việt lão gật gật đầu tán dương một tiếng, chậm rãi xoay người lại.
Quay người lại, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy trước khi áp lực lập tức biến mất, một vị hòa ái lão giả khuôn mặt xuất hiện tại trước mắt.
- Thân thể của ta không có bệnh gì, chỉ có tật đau đầu trị không hết.
Việt lão lắc đầu.
Trong miệng hắn nói không trị hết nhưng trong giọng nói lại không có chút thất lạc và bi thương nào, dường như nói không phải là hắn.
- Trên thế giới không có bệnh không trị hết, tối đa phiền toái mà thôi!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, đi lên và nói:
- Tại hạ có thể bắt mạch cho Việt lão hay không?
- Nhiếp huynh...
Nghe được bắt mạch, Việt lão còn chưa trả lời, Diệp Đào lúng túng.
Xem ra nội tâm của hắn sợ hãi Việt lão rất sâu, sợ hắn xảy ra vấn đề, một khi nổi điên thì không ai ngăn cản nổi.
- Lớn tuổi, không muốn giày vò, hay là thôi đi!
Việt lão lắc đầu.
Hắn cũng không quá tin tưởng thiếu niên trước mặt.
Dù sao nhiều y đạo đại sư tới xem nhưng không ai làm được gì, thiếu niên quá trẻ tuổi chắc cũng không được.
- Ta thử một chút, biết đâu có kết quả khác thì sao?
Biết rõ hắn nghĩ cái gì, Nhiếp Vân cười cười và đưa tay tới.
Tuy tới gần Việt lão hơi nguy hiểm nhưng hắn có nắm chắc tự bảo vệ mình, cũng không thèm để ý.
- Tiểu tử ngươi thú vị, tốt, cho ngươi xem!
Thấy kẻ khác sợ mình như rắn rết, thiếu niên trước mắt không sợ mà còn lạnh nhạt, Việt lão lộ ra vẻ kỳ quái và gật đầu.
Rất nhiều người không có biện pháp, thử một lần cũng không có gì.
Hắn quay người đi vào phòng, Nhiếp Vân ngồi ở đối diện, cũng đưa cổ tay tới.
Cũng không nhiều lời, Nhiếp Vân đặt ngón tay lên mạch.
Tu vi hắn hiện tại quá thấp, sử dụng Vọng Khí Pháp thức sự quá hao tổn, có thể ít dùng thì tận lực không dùng.
Xem mạch của đối phương, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, hắn cau mày.
- Như thế nào?
Nhìn thấy biểu lộ của hắn, Việt lão hỏi.
- Từ mạch tượng thì thân thể Việt lão khỏe mạnh, không có bất kỳ chứng bệnh gì...
Nhiếp Vân cau mày lên tiếng.
- Hừ! Không gì hơn thế này!
Nghe nói như thế, Việt lão còn chưa nói gì, Đổng Hân đã lên tiếng trước.
Vốn tưởng rằng thiếu niên này có thể nói ra lý luận gì, kết quả lại nói thân thể khỏe mạnh... Nói đùa gì vậy!
Thân thể Việt lão khỏe hay không, nàng là người biết rõ nhất đấy.
Trước kia y đạo đại sư tới tuy không có biện pháp cứu chữa nhưng có thể nói ra chứng bệnh, cũng biết Việt lão nhiễm bệnh, không giống gia hỏa này ăn nói lung tung.
Quát lớn xong, trong mắt Đổng Hân mang theo xem thường càng đậm.
Đúng như nàng đoán, tiểu tử này tới đây quấy rối chứ không biết y thuật.
Đối với nàng quát lớn, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, ngón tay không rời khỏi mạch đập, cau mày càng chặ hơn.
- Thân thể của ta thể khỏe mạnh, ngươi là người đầu tiên nói như thế, nếu thật khỏe mạnh, vì sao thường xuyên đau đầu, thường xuyên làm ra chuyện điên cuồng, xảy ra chuyện gì?
Hiển nhiên Việt lão có suy nghĩ giống Đổng Hân, cũng không biết thiếu niên nhìn ra cái gì nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn cười hỏi.
- Việt lão có thể cho ta xem mắt hay không?
Không có trả lời hắn, Nhiếp Vân rút tay về và nhìn hắn.
- Có thể!
Biết rõ hắn là thầy thuốc, Việt lão cũng không có cự tuyệt, cười cười.
Nhiếp Vân đi đến trước mặt và mở mí mắt hắn ra, nhìn chằm chằm một hồi, qua một lúc sắc mặt của hắn tái nhợt.
Xem hai mắt xong, Nhiếp Vân không hề quan sát, dừng lại, cúi đầu trầm tư.
- Không biết y sư trước kia xem bệnh cho Việt lão cho ra kết luận thế nào?
Một lát sau, Nhiếp Vân hỏi.
Vọng, văn, vấn, thiết, xem xong còn hỏi, có khi cũng phải nghe ý kiến kẻ khác mới có thể làm ra phán đoán chính xác nhất.
Nghe được hắn hỏi như vậy, Đổng Hân còn tưởng rằng hắn không nhìn ra cái gì, khinh thường càng đậm.
Còn không nhìn ra bệnh còn muốn hỏi, loại thầy thuốc này cũng dám xưng y đạo đại sư... Nhất định là Diệp Đào đi tới quấy rối!
Diệp Đào đang nhàm chán lại cảm giác rùng mình, lúc này mới phát hiện Hân tỷ đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
Ta không có làm gì... Chuẩn bệnh còn chưa kết thúc đấy.
- Lần trước Cửu Hoa Y Ý đến xem qua, nói ta bởi vì bị thương, trong óc bị hao tổn, xuất hiện trí nhớ ảo giác nên mới đau đầu, cho ta ăn không ít dược, cũng có phần có hiệu quả!
- Mặt khác cũng có mấy vị y đạo đại sư xem bệnh, kết luận...
Việt lão nói.
- Trong óc bị hao tổn, trí nhớ ảo giác... Cách nói này không sai.
Nhiếp Vân lắc đầu.
Đối với Cửu Hoa Y Thánh, hắn trước kia nghe nói qua, là danh y nổi danh khắp thành Vân Châu thậm chí cả Hoàn Vũ thần giới, danh khí to lớn hơn cả Nam Thiên Y Thánh quá nhiều!
Người này là thủ lĩnh ngự y Phổ Thiên hoàng triều, mặc dù Diệp phủ lợi hại hơn nữa cũng không mời được.
Y thuật cao, danh khí lớn, không có nghĩa nhất định có thể chẩn đoán bệnh chính xác.
Hắn nói như vậy thì đúng, rất phù hợp với tình cảnh của Việt lão hiện tại, nếu như Nhiếp Vân không phải xem thật lâu, chỉ sợ cũng cho rằng là như thế.
Dù sao bệnh này nói ra rất gợn người, hắn tới bây giờ vẫn không dám tin.
- Như thế nào? Ngươi cảm thấy Cửu Hoa Y Thánh nói có đúng không?
Việt lão nghe ra ý của hắn.
Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Cửu Hoa Y Thánh nói không đúng? Ngươi biết hắn là ai sao? Hắn là ngự y Phổ Thiên hoàng thất, chuyên môn xem bệnh cho Phổ Thiên Đại Đế... Nói hắn không đúng!
- Thật sự là ăn nói bừa bãi!
Đổng Hân cười lạnh.
Gia hỏa trước mặt càng quá phận, không hiểu gì lại giả vờ giả vịt cũng bỏ đi, không ngờ dám nghi vấn y thuật của Cửu Hoa Y Thánh, thật sự là không biết trời cao đất rộng!
- Được rồi, Hân Nhi không nên nói lung tung!
Việt lão cắt lời nàng, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Ngươi thấy thế nào?
Mặc dù hắn không tin phán đoán của thiếu niên nhưng thấy hắn khẳng định như thế cũng muốn xem thế nào.