Tú Linh đại đế đã sớm chú ý tới điểm này, lúc này nàng mở miệng giải thích một phen..
- Phương pháp công kích linh hồn cực kỳ ác độc? Có thể khiến cho người chết không có cảm giác chút nào, cũng không có dấu vết chiến đấu. Tất nhiên là công kích linh hồn, thực lực của những người này không cao cho nên cũng không thể nhìn ra được người giết chết bọn hắn mạnh như thế nào. Vì vậy bây giờ chỉ có thể hy vọng hắn sẽ gặp phải một vị cường giả, ngăn cản hắn lại. Khi đó chúng ta mới có thể tìm được đầu mối!
Nhiếp Vân cũng gật đầu một cái.
Loại công kích linh hồn này vừa có thể là một loại vũ kỹ quỷ dị, cũng có thể là một loại binh khí tàn nhẫn. Không có đối thủ cường đại chiến đấu, rất khó để phân biệt ra được.
Những người tử vong trong thôn trang này đều rất là bình thường, thông qua thi thể đã có thể nhìn ra được. Thực lực mạnh nhất bất quá cũng chỉ là Tru Thiên cảnh sơ kỳ. Cũng không bằng Tiểu Long, người thực lực như vậy, tùy tiện đánh ra một chút công kích là có thể đánh chết được. Từ trong thủ pháp giết người nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn ra được là công kích linh hồn mà thôi. Thế nhưng cụ thể là loại chiêu số nào, là binh khí hay là vũ kỹ đều không có cách nào suy đoán được.
- Chủ nhân, bây giờ chúng ta làm sao đây? Tiếp tục đi về phía trước hay là. . .
Tử Đồng Bất Hủy nhìn qua phía Nhiếp Vân.
Những người khác cũng đồng loạt xoay đầu nhìn lại.
Tình huống bây giờ dường như thực sự có người nhằm vào bọn hắn. Nếu tiếp tục đi về phía trước, nhất định sẽ chết nhiều người hơn. Chỉ là nếu không đi, bọn họ sợ rằng mình sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này, không tìm được đường ra.
- Nghe mệnh lệnh của ta!
Do dự một chút, hai mắt Nhiếp Vân lóe lên, trong lòng đã có kế hoạch.
Ở lại chỗ này nhất định là điều không thể. Mục đích khi hắn tới đây là tìm Hư Không Tử. Bây giờ còn chưa tìm được cái gì đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Lại nói, có người nhằm vào bọn hắn, nếu như không tìm ra được. Khi đó nhất định đối phương sẽ còn có thủ đoạn khác.
- Tú Linh đại đế, ngươi và Tiêu Diêu Tiên cùng nhau đi về hướng Đông. Tử Đồng Bất Hủy, ngươi và Đoạn Diệc cùng nhau đi về hướng Tây. Vạn Pháp Chúa Tể, ngươi và Phù Ám Triều đi cùng nhau về phía Bắc. Còn lại một mình ta đi về phía Nam!
Nhiếp Vân lặng lẽ truyền âm:
- Chúng ta chia ra làm bốn phương hướng, đồng thời lên đường. Bất kể phía trước như thế nào đều phải đi về phía trước một trăm dặm. Sau đó lập tức trở về, nếu nội trong một trăm hô hấp mà không trở về chỗ cũ, những người khác lập tức dọc theo phương hướng của người nọ mà tìm kiếm!
- Vâng!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Dọc theo bốn phương hướng đi về phía trước, nhất định sẽ làm rối loạn tiết tấu trước đó của sát thủ. Làm tốt còn có thể ép đối phương lộ ra dấu vết.
Hơn nữa trong thời gian quy định đi về phía trước, trong một trăm hô hấp đi đi về về hai trăm dặm, đổi lại là tước kia mà nói, khoảng cách này không coi vào đâu. Thế nhưng bản thân bị không gian nơi này chèn ép, cùng với thực lực bây giờ như vậy cũng đồng nghĩa với việc, mọi người sẽ phải toàn lực phi hành!
Dùng hết toàn lực phi hành, cũng là vì bức bách đối phương xuất hiện.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, lập tức đã hiểu ra dụng ý của Nhiếp Vân khi sắp xếp như vậy. Mỗi một người đều âm thầm gật đầu, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
Chuyện đáng sợ bây giờ nhất không phải là thực lực của đối thủ mạnh yếu ra sao. Mà là đối phương rốt cuộc là ai, có bao nhiêu người bọn hắn hoàn toàn không biết. Vạn nhất bọn hắn có hành động đặc thù gì khiến cho đối phương nhìn ra thì sao ? Cho nên, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng!
- Được rồi, lên đường!
Phân phó xong, Nhiếp Vân khẽ hô một tiếng, bay thẳng về phía phương hướng mà hắn đã chọn từ trước.
Bảy vị Chúa Tể cùng lúc đó hóa thành bảy đạo quang mang chia ra làm bốn phương hướng bay đi. Trước đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, cho dù là ai cũng không nghĩ ra bọn họ lại đột nhiên thay đổi phương hướng tiến lên như vậy. Lại còn dùng tốc độ nhanh như vậy mà phân tán rời đi.
Sưu!
Nhiếp Vân bắn thẳng về phía Nam, trong mấy tức đã bay vút qua khỏi bốn năm thôn trấn.
Thôn trấn ở chỗ này rất nhiều, cũng không lớn, đại khái trên dưới có một trăm hộ dân. Mặc dù khi Nhiếp Vân bay qua không có nhìn kỹ, thế nhưng vừa mới quét mắt qua một cái cũng đã biết những thôn trang này cũng như trước vậy, tất cả mọi người đều đã chết hết.
Bởi vì thế cho nên vô luận là trên đường phố hay là trong nhà, đều không thấy nửa bóng người nào. Thậm chí ngay cả tiếng kêu to của động vật cũng không có!
- Chẳng lẽ. . . Tên sát thủ này ở phương hướng của ta hay sao?
Trong lòng thầm cảm thán đối phương tàn nhẫn. Đồng thời hai tay lại không tự chủ được mà siết chặt.
Nhanh như vậy đã giết toàn bộ người trong thôn trang, như vậy đã nói rõ. . . Người này rất có khả năng đang ở phía trước!
Hít sâu một hơi, lúc này Nhiếp Vân mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình đều là mồ hôi.
Có thể ở dưới mí mắt của hắn lặng lẽ không một tiếng động giết người, hơn nữa mỗi một lần đều trước thời gian một phút. Cho dù không có đối mặt thì hắn cũng đã biết đối phương đáng sợ thế nào. Loại đối thủ này thủ đoạn cao cường, tâm cơ kinh người, nếu không cẩn thận, nhất định sẽ bị thiệt thòi ở trong tay đối phương!
Đổi lại là những người khác gặp phải loại đối thủ này, nhất định đã sớm không chịu nổi rồi. Thế nhưng Nhiếp Vân thì ngược lại, trong lòng hắn còn sinh ra sự hưng phấn nồng đậm.
Hắn trời sinh chính là thợ săn, thích nhất loại khiêu chiến này, càng khó thì càng tốt.
Thiên phú thiên nhãn vận chuyển tới cực hạn, trong mắt hiện lên màu vàng, chậm rãi nhìn quanh bốn phía.
Nhất định đối phương đang ẩn giấu ở một xó xỉnh không biết tên nào đó, đang quan sát hắn, tìm cơ hội đánh cho hắn một kích trí mạng.
- Phượng Hoàng Chi dực! Thiên phú Thiên hành sư!
Trong lòng đã có tính toán, Phượng Hoàng Chi dực đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, thiên phú thiên hành sư vận chuyển, dưới chân giống như xuất hiện một đạo cầu vòng, tốc độ so với trước đó lập tức tăng lên, ước chừng hơn gấp đôi.