Rầm rầm!
Nhiếp Vân vừa mới rơi xuống, tháp chủ bọn người cũng theo sát tại còn có mặt bay xuống đến.
Nếu như đã nhận chủ tự nhiên cũng phải bảo hộ chủ nhân an toàn, các nàng cũng không có thần binh chúa tể phòng ngự linh hồn, một khi chủ nhân tử vong cũng tương đương hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Ah? Người Lưu Ly Tháp biến thành bảo tiêu sao? Chẳng lẽ lại vừa ý vị thiên tài này?
Thấy đám người tháp chủ đi theo như vậy, lời nói của Độc Cô Ngạn Quân biến thành bất âm bất dương.
- Ngươi có chuyện gì nói thẳng, không cần ở chỗ này giả thần giả quỷ!
Nghe được đối phương nói khó nghe như thế, tháp chủ hừ lạnh.
- Hắc hắc, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, ta thích!
Gương mặt Độc Cô Ngạn Quân biến thành dữ tợn, trong tiếng cười đồng tử biến thành một đường thẳng giống như độc xà, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Không biết vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?
- Khách khí, tại hạ Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân nói.
- Ta có một số việc muốn mời tiểu huynh đệ đi phủ thành chủ một chuyến, mong rằng chớ từ chối!
Thành chủ nói.
Lời nói của hắn nghe giống như mời lại mang theo hương vị cưỡng chế, dường như chỉ cần thanh niên này cự tuyệt sẽ động thủ..
- Ta sẽ không đi phủ thành chủ, ngươi nên đi thôi, nếu như muốn động thủ dùng sức mạnh, ta có thể phụng bồi tới cùng.
Nhiếp Vân cười khẽ.
Nếu như không phải cảm thấy nhàm chán, căn bản chẳng muốn nói nhảm với đối phương làm gì.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đã như thế đừng trách ta không khách khí.
Độc Cô Ngạn Quân thấy hắn nói như vậy, trong mắt sinh ra hàn mang, hắn tiến lên phía trước, sau lưng bộc phát khí tức nhấp nhô giống như xuất hiện đại đạo thẳng tắp bao phủ tất cả mọi thứ vào bên trong.
Đây là tuyệt chiêu hắn tu luyện, đại đạo vô cương!
Đại đạo không có biên giới, cũng không có cuối cùng, chiêu này tu luyện đại đạo diễn biến thành con đường không lối về, đâm thẳng linh hồn, phá hư tâm tính và ý niệm của tu luyện giả, làm người ta sụp đổ.
- Hừ!
Hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân nghênh đón về phía trước, bàn tay giống như móc câu, hắn đánh thẳng về phía trước, không gian trước mặt hình thành lỗ đen thôn phệ vạn vật.
Đại đạo vô cương, lỗ đen Nhiếp Vân sâu không thấy đáy, cũng không nhìn thấy cái gì, nó giống như lỗ đen thao thiết, chỉ trong nháy mắt thôn phệ đại đạo trước mặt.
Một vật khắc một vật, tuyệt chiêu đại đạo vô cương của Độc Cô Ngạn Quân tuy lợi hại, đụng phải chiêu này của hắn chẳng khác gì ném đá vào trong biển cả, không sinh ra chút bọt nước nào.
- Cường giả nửa bước chúa tể? Khó trách có thể xông qua mười tám tầng Lưu Ly Tháp, quả nhiên có chút môn đạo!
Chiêu số bị nuốt nhưng không tổn thương đối thủ chút nào, Độc Cô Ngạn Quân cũng không khẩn trương, hắn cười lạnh và tiến lên phía trước, hai tay như nhuyễn tiên đánh thẳng về phía trước.
Bản thể hắn là rắn, mềm mại không xương, hai tay đánh tới theo góc độ quỷ dị mang theo lôi đình chi uy, biến cả Lưu Ly Tháp thành lực lượng biển cả.
Nhiếp Vân bị biển cả này bao phủ vào bên trong, hắn như sa vào vũng bùn và không cách nào nhúc nhích được.
- Trước khi ta phát lực đào tẩu còn có một đường sinh cơ, hiện tại còn không có động, đã muộn!
Quấn quanh!
Đối phó chiêu này của hắn phương pháp tốt nhất là trước khi nó kịp phát huy tác dụng hoàn toàn thừa cơ đào tẩu, hiện tại lực lượng phong tỏa không gian, khống chế khí lưu trong phạm vi vài dặm, muốn chạy trốn là chuyện không có khả năng.
Xì xì xì xì...
Cánh tay Độc Cô Ngạn Quân giống như dây leo Thiên Tâm Đằng kéo dài khắp bốn phía, nó uốn lượn như rắn nước đang múa, nó đang xông tới với răng nanh mang theo kịch độc, xé rách không khí, phá hư sinh cơ.
Ầm ầm ầm!
Không gian vỡ ra giống như khe hở dài nhỏ bị trảm phá, kéo dài qua khoảng cách giữa hai người, chỉ trong nháy mắt đâm thẳng vào mi tâm Nhiếp Vân.
Hô!
Đối mặt với thế công điên cuồng và lực phá hoại của hắn, toàn thân Nhiếp Vân như bị giam cầm không nhúc nhích, giống con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên sóng nước mênh mông, tùy thời đều bị sóng biển cường đại thôn phệ, hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng.
- Chủ nhân, hắn. . .
- Hỏng bét, nhanh động thủ, chủ nhân gặp chuyện không may, chúng ta cũng phải tử vong!
- Không nghĩ tới Độc Cô Ngạn Quân lợi hại như vậy, lần này xong rồi...
Nhìn thấy Nhiếp Vân như tượng đá không thể nhúc nhích, sắc mặt đám người Nguyệt Vũ trắng bệch và kinh hô thành tiếng.
Các nàng nhận Nhiếp Vân làm chủ, một khi chủ nhân gặp chuyện không may cũng không cách nào sống sót một mình, vốn tưởng rằng vị chủ nhân này có thực lực thông thiên, có thể dẫn đầu các nàng đánh ra thiên địa mới, không nghĩ tới lại chìm nghỉm vào lúc này, lâm vào trong công kích của đối phương, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
- Vội cái gì? Chủ nhân chỉ chơi đùa với Độc Cô Ngạn Quân mà thôi, muốn giết hắn còn không khác gì bóp chết con chuột.
Thấy thái độ của mọi người tháp chủ cắt ngang hành động của các nàng.
Nhiếp Vân trước kia thi triển thạch đồ nghiền áp thiên địa, đâm rách muôn đời, chỉ cần thi triển là có thể phá hủy tiểu thế giới trước mặt, hiện tại hắn không thi triển thạch đồ, nói rõ hắn còn dư lực rất lớn, làm sao thất bại?
Đoán chừng có ý chơi đùa với đối phương, căn bản không dùng toàn lực!
Lại nói hắn còn một thanh chúa tể thần binh, nếu quả thật muốn đánh chết đối phương, thần binh vừa ra là có thể hoàn thành trong một phần ngang giây, linh hồn không có cơ hội đào tẩu, làm sao có thể không phản kích?
Tháp chủ vừa dứt lời, Nhiếp Vân đang đứng như tượng đá cũng đúng như dự đoán của nàng, hắn có hành động!
Trong tiếng cười, năm ngón tay mở ra giống như cây quạt bồ, lúc này bổ mạnh một trảo về phía trước.
Từng đạo kiếm khí bắn ra khỏi lòng bàn tay của hắn, mỗi một đạo đều nhắm ngay con rắn dài nhỏ, xà và kiếm khí va chạm với nhau không khác gì đậu hủ đâm vào khối sắt, con rắn kêu thảm thiết giống như bị đánh nát nơi bảy tấc.
- Xuống đây đi!
Vào lúc này hai mắt Nhiếp Vân bắn ra hào quang, trong mắt sinh ra hai đạo hỏa diễm quỷ dị đâm vào hai tay đối phương, hỏa diễm thiêu đốt ngay lập tức.
- Ah... Dừng lại!
Đồng tử Độc Cô Ngạn Quân co rụt nhanh chóng, tất cả cảnh tượng chung quanh biến hóa, hai tay có hỏa diễm bốc cháy hừng hực.