Khó trách đối mặt với lời uy hiếp của Vĩnh Dạ thái tử đối phương lại thờ ơ, đừng nói ngươi chẳng qua chỉ là một Thái tử, cho dù là Vĩnh Dạ hoàng đế tới đây. Cái gì? Không, cho dù là Vô Nhật Chúa Tể tới, chỉ cần không cẩn thận cũng bị đánh chết a.
- Nhiếp Vân. . . ?
Khác với Kim Các chủ đang rung động, da đầu Thái tử run lên, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Mặc dù hắn có hoàn khố, thế nhưng cái tên Nhiếp Vân hắn vẫn nghe nói qua. Đây là tồn tại mà ngay cả Chúa Tể cũng phải rất cung kính, không ngờ lại bị hắn đụng phải. Hơn nữa. . . Còn đắc tội nặng như vậy. Trong nháy mắt này hắn có cảm giác như người rơi vào hầm băng, ngay cả tâm tư muốn chết cũng có.
- Kim Các chủ, đem đồ vật bọc lại cho ta đi!
Biết nói ra thân phận sẽ có loại tình cảnh này cho nên Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái, cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cười, nhìn về phía Kim Các chủ nói một tiếng.
- Vâng !
Kim Các chủ vội vàng nhảy lên, không dám do dự.
Người tước mắt này chính là Nhiếp Vân đại nhân a. Là siêu cường Chúa Tể trong tam giới, người người sợ hãi, vốn hắn tưởng rằng mình với đại nhân vật này rất xa, không nghĩ tới chẳng những tận mắt nhìn thấy mà còn được gọi là Kim Các chủ, chỉ riêng phần vinh dự này cũng đã khiến cho hắn hưng phấn tới mức mơ hồ.
Vội vàng phá vỡ phong ấn, đem vật kia đưa cho Nhiếp Vân.
- Đại nhân, món đồ này coi như là lễ vật Huệ Bảo các bồi tội, trước có có chỗ nào đắc tội, xin đại nhân tha thứ!
Đưa vật tới, Kim Các chủ vội vàng nói một câu.
- Không cần. Có giá bao nhiêu tiền thì ta trả bấy nhiêu, Hỗn Độn tinh thạch ta đã để ở đó! Cầm đi!
Thanh âm của Nhiếp Vân rất nhạt, lại mang theo uy nghiêm không thể phản bác.
Chỉ là một ít Hỗn Độn tinh thạch mà thôi. Hắn thấy cũng chỉ là một đống nguyên khí, không có gì, nếu như không trả thì tương đương với thiếu nhân tình, cũng không tốt lắm.
- Vâng !
Kim Các chủ không dám phản bác, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Ầm!
Mới vừa đem món bảo vật này thu vào Nạp Vật thế giới thì đã nghe được phía xa xa vang lên một tiếng ầm ầm. Ngay sau đó có một bóng người nhanh chóng bay tới, vừa đi tới không xa đã nhận ra thân phận người này. Đó chính là Vĩnh Dạ hoàng đế.
- Ngụy Vĩnh Dạ tham kiến chư vị Chúa Tể!
Đối với chuyện xảy ra ở nơi này hắn cũng không biết. Thế nhưng một màn xảy ra ở trong Tam giới ma bàn hắn lại tận mắt nhìn thấy. Hắn biết mấy người trước mắt này đều là Chúa Tể, cho nên không dám lạnh nhạt một chút nào.
- Người này là nhi tử của ngươi sao? Luôn mồm muốn giết chủ nhân nhà ta. Ngươi xem mà xử lý đi!
Đoạn Diệc nhíu mày một cái, nói.
- Ah. . . Giết Nhiếp Vân Chúa Tể?
Sắc mặt Vĩnh Dạ hoàng đế lập tức xanh lại.
Mới vừa rồi hắn nghe được tiếng quát đã biết chắc là nhi tử gây họa. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới nhi tử lại đại nghịch bất đạo như vậy.
Ngay cả Nhiếp Vân Chúa Tể cũng muốn giết. . . Ngươi có mù mắt thì cũng đừng có mù mắt như vậy chứ?
- Ta chỉ có một đứa nhi tử như vậy, từ nhỏ đã nuông chiều quá, cho nên. . . Có chút không biết trời cao đất rộng. Nhiếp Vân Chúa Tể cứ mở miệng, nếu như giết nghịch tử này có thể làm cho Chúa Tể tiêu tan lửa giậ, như vậy ta sẽ lập tức động thủ!
Vĩnh Dạ hoàng đế cắn răng một cái, nói.
Bây giờ hắn cũng không có biện pháp nào khác. Vị đại năng trước mắt này thế nào hắn đã tận mắt nhìn thấy, mới vừa rồi nhận được mật báo, Kiền Huyết hoàng triều vừa mới bị người này tiêu diệt a. Một khi đối phương thật sự tức giận, diệt Vĩnh Dạ hoàng triều lớn hơn Kiền Huyết hoàng triều một chút tuyệt đối là chuyện vô cùng đơn giản. Cho dù là Vô Nhật Chúa Tể cũng không cứu được!
Đây là chèn ép mà thực lực tuyệt đối mang tới!
Hơn nữa, những người khác không biết, thế nhưng là một đế quân có liên hệ mật thiết với cường giả Phong vương, hắn biết rất nhiều tin tức. Tỷ nhi Tu La vương đã cường thế trở về, mà chỗ dựa lớn của vị Nhiếp Vân này chính là Tu La vương!
Nhân vật như thế, cho hắn thêm mười cái lá gan cũng không dám đắc tội a!
- Nhi tử này của ngươi có lẽ đã mang tới rất nhiều phiền phức cho ngươi a!
Nhìn Vĩnh Dạ hoàng đế một cái, Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
Đối với vị đế hoàng này hắn vẫn còn có chút cảm tình, dù sao sau khi người này biết A Dục Vương muốn đối phó hắn mà vẫn lễ tạ, còn có ý kết giao.
- Vâng, vâng!
Vĩnh Dạ hoàng đế vội vàng gật đầu.
- Lần này ta tới Vĩnh Dạ hoàng thành chính là có chuyện tìm ngươi, nhi tử ngươi ta có thể không giết. Bất quá, ta cần ngươi nói thật, nếu như câu trả lời khiến cho ta hài lòng, chuyện ngày hôm nay ta coi như chưa có xảy ra. Ta cũng sẽ không so đo làm gì!
Nhiếp Vân vung tay lên nói, trong thanh âm mang theo uy lực làm cho không có người nào có thể phản bác.
Thái tử Ngụy Khiếu này ở trong mắt của hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Kỳ thực có sống chế cũng không có sao, nếu như không giết đối phương mà có thể khiến cho Vĩnh Dạ hoàng đế nói thật, tìm được Hư Vô Giới. Như vậy hắn vẫn kiếm lời.
- Chúa Tể cứ hỏi, ta sẽ biết gì nói nây, không biết không nói!
Nghe thấy đối phương cũng không có ý tứ muốn giết chết nhi tử mình, Vĩnh Dạ hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng nói.
- Được.
Nhiếp Vân cũng không có trực tiếp mở miệng mà cong ngón tay búng một cái, một cái cấm chế to lớn lập tức phong tỏa chung quanh lại.
Cấm chế hắn bố trí cho dù là những Chúa Tể khác, muốn xuyên qua quan sát bên trong cũng không làm được, chớ đừng nói là những người khác ở đây.
- Ta muốn biết tin tức về Hư Vô Giới!
Sauk hi làm xong những chuyện này, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào Vĩnh Dạ hoàng đế, hai mắt mang theo quang mang sắc bén:
- Ta muốn lời nói thật, ngươi có lẽ cũng đã biết hậu quả khi lừa gạt ta rồi đó!
- Hư Vô Giới. . . Cái này. . .
Da mặt Vĩnh Dạ hoàng đế run rẩy, toàn thân cứng lại.
- Sao nào? Không có tiện nói sao?
Nhiếp Vân hừ lạnh.