- Ah,, đây là tài liệu chồng chất vứt đi, hoặc bởi vì không thể luyện hóa, hoặc tạp chất quá nhiều, hoặc là đầu thừa đuôi thẹo không có công dụng, để ở chỗ này cũng vô dụng, nếu như tông chủ cảm thấy chướng mắt thì ta cho người xử lý!
Hồng y trưởng lão vừa cười vừa nói.
- Đầu thừa đuôi thẹo?
Nhiếp Vân lắc đầu, dở khóc dở cười
- Thứ tốt, ta lấy cái gì!
Nói xong hắn khom người nhặt khối sắt làm pháp quyết vô danh vận chuyển lên xem, khi cầm khối sắt trong tay đã làm pháp quyết vô danh chấn động rất mạnh, dường như tùy thời có thể vận chuyển.
- Quả nhiên là thế!
Trong nội tâm hưng phấn, trên mặt Nhiếp Vân không biểu hiện ra chút nào, hắn thu vào nạp vật đan điền, khoát tay nói
- Ta đã tìm xong, trở về đi!
- Trở về? Tông chủ, ngươi không hề xem?
Nhìn thấy vị tông chủ này cầm tài liệu đầu thừa đuôi thẹo kia với vẻ mặt thỏa mãn, hận không thể lập tức trở lại, hồng y trưởng lão im lặng một hồi.
Đến tàng bảo khố đi gần hai ngày hai đêm, nhiều bảo bối như vậy không muốn, hết lần này tới lần khác chỉ lấy phế liệu, thật sự là...
Lắc đầu, cười khổ một tiếng và nói:
- Tông chủ, ngươi vừa rồi cầm khối sắt kia là đồ của một cao thủ tìm được trong Cổ Khư, chú tạo sư trong tông thử dùng hỏa diễm thiêu đốt nhiều lần đều không có biện pháp hòa tan. . . Nếu như tông chủ cần chế tạo cái gì chỉ sợ cũng không hữu dụng.
Hắn cũng đã nói rõ ràng, tông chủ ngươi cầm chính là phế liệu, không có tác dụng gì...
- Ah, ta chỉ cảm thấy tài liệu này kỳ quái, chưa bao giờ thấy qua, ta chỉ muốn xem mà không có ý định chế tạo cái gì.
Nghe được hắn nói thế, Nhiếp Vân cười ha ha, hắn cũng không giải thích quá nhiều.
- Được rồi!
Đã biểu đạt rõ ràng, thấy hắn lơ đễnh cho nên hồng y trưởng lão cũng không nói lời nào.
Trên đường hai người quay về nơi của tông chủ, Nhiếp Vân cáo biệt hồng y trưởng lão sau đó đi vào nơi của mình, hắn bố trí cấm chế và tiến vào Tử Hoa động phủ.
Hiện tại hắn có hai mươi cái đan điền, trừ một chủ đan điền ra, các đan điền còn lại đều có thuộc tính, nếu như không tiếp tục diễn sinh đan điền, cho dù gặp gỡ thiên phú tốt cũng không thu được.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, bàn tay Nhiếp Vân cầm khối sắt trong lòng bàn tay.
Vù vù!
Cầm khối sắt trong tay, dường như pháp quyết vô danh biết sắp tấn cấp đan điền cho nên chấn động rất mạnh.
- Lần này nhất định phải gia tăng số lượng đan điền mà không phải gia tăng khí hải!
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân âm thầm cầu nguyện.
Nhiếp Vân tổng cộng năm lần lợi dụng pháp quyết vô danh diễn sinh đan điền, căn cứ kinh nghiệm cho nên hắn cũng hiểu đại khái, thân thể to lớn chia làm ba: mở rộng khí hải, diễn sinh đan điền và vận chuyển tinh thần sinh ra khí tức vượt qua bản thân.
Ba công năng không xen vào nhau, chủ yếu là mở rộng khí hải và gia tăng đan điền.
Khí hải của hắn hiện tại quá lớn, có thể so với cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh cho nên không cần mở rộng nữa, chỉ hy vọng có thể tiếp tục diễn sinh đan điền, có thêm đan điền thì hắn sẽ có thêm thiên phú đặc thù.
Thiên phú đặc thù có tính ưu việt, Nhiếp Vân đã nếm qua ngon ngọt, nếu như không phải có nhiều thiên phú và có nhiều đan điền như vậy, muốn trong thời gian ngắn đạt tới cảnh giới này, bằng vào thực lực Lĩnh Vực Cảnh có thể đấu với Ngự Hư Cảnh sơ kỳ là chuyện nằm mơ cũng không hoàn thành.
Pháp quyết vô danh mở rộng khí hải hay diễn sinh đan điền cũng không phải hắn nói tính toán, lần trước là mở rộng khí hải, chỉ mong lần này có thể khác với lúc trước, trực tiếp diễn sinh đan điền.
Trong nội tâm nhắc như vậy, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động vận chuyển pháp quyết vô danh sau đó hấp thu khí tức đặc thù bên trong.
Xì xào!
Khí tức đặc thù vừa tiến vào trong cơ thể, toàn thân Nhiếp Vân nổ vang một hồi, cơ bắp toàn thân hân hoan tung tăng như chim sẻ, dường như nó đang chúc mừng cái gì đó.
- Nhất định phải diễn sinh đan điền. . .
- Nhất định phải diễn sinh đan điền!
Trong nội tâm la hét, tinh thần của hắn tập trung vào khí hải, hy vọng có thể diễn sinh đan điền mà không phải mở rộng khí hải.
Ầm ầm!
Nương theo nội tâm của hắn hò hét, vận chuyển pháp quyết vô danh theo trình tự của nó, khí huyết sôi trào, sắc mặt Nhiếp Vân cứng đờ, hắn nhìn thấy khí hải mở rộng.
- Tại sao lại là mở rộng khí hải?
Thật sự hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, hy vọng có thể diễn sinh đan điền nhưng kết quả là mở rộng khí hải.
Khí hải rộng lớn như thế, vốn đột phá cũng rất khó khăn, không biết cần tích lũy bao nhiêu, lại khuếch trương còn cho người ta sống hay không?
Tuy thiên phú nguyên khí sư có thể bổ sung pháp lực cho khí hải nhưng không thể giúp người ta tấn cấp, lần trước đạt được loại thiên phú này, sở dĩ có thể niết bàn là vì ở Chí Tôn đỉnh phong áp chế đủ lâu, Thần Phong đế quốc, Thần Thánh đế quốc, Kiền Khánh Tông, Di Thiên Tông, Tử Quỳnh sơn mạch. . . Bảo bối của những nơi này bị hắn lấy đi, có tích lũy hùng hậu như vậy còn không niết bàn thành công, hắn chết đi cũng đáng.
Cho nên tổng hợp mà nói, lần trước có thể niết bàn thành công, thiên phú nguyên khí sư chỉ là môi giới thành công, là một cơ hội, cũng không phải chỉ cần có thiên phú này, mỗi lần niết bàn là không sợ.
Cửu Chuyển Niết Bàn công, mỗi lần niết bàn sẽ gia tăng thực lực, nguyên khí sư hấp thu pháp lực không cách nào làm người ta đột phá, chỉ bằng vào loại thiên phú này niết bàn là không thể tấn cấp.
Không thể tấn cấp, niết bàn có ý nghĩa gì?
Cũng bởi vì như vậy cho nên yêu hạch Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh của Bạt trở nên thập phần quan trọng, hiện tại nhìn thấy khí hải tăng trưởng, chỉ sợ yêu hạch này không đủ dùng.
- Ai, đợi ngày mai lại đi tới tàng bảo các xem, cũng tìm bảo bối hoặc đan dược gia tăng pháp lực.
Nội tâm thở dài và lắc đầu không nghĩ nhiều nữa.
Pháp quyết vô danh thật sự làm cho người tavừa yêu vừa hận, yêu là có thể diễn sinh đan điền, trợ giúp người ta có thiên phú vô hạn, hận là không có khí tức đặc thù vận chuyển, vận chuyển mở rộng khí hải hay vẫn là diễn sinh đan điền không phải do hắn nói tính toán.
- Rốt cuộc khí tức đặc thù này tìm được ở nơi nào?
Vận chuyển pháp quyết vô danh vậncũng không cần Nhiếp Vân chủ động khống chế, thòi gian nhàn rỗi cho nên hắn suy nghĩ.
Mỗi lần hấp thu hắn đều nghiên cứu loại khí tức này nhưng hắn không tìm ra nó là cái gì, cũng không biết pháp quyết vô danh tới từ nơi nào, thời điểm không vận chuyển nó giấu ở nơi nào.
Hồng y trưởng lão vừa cười vừa nói.
- Đầu thừa đuôi thẹo?
Nhiếp Vân lắc đầu, dở khóc dở cười
- Thứ tốt, ta lấy cái gì!
Nói xong hắn khom người nhặt khối sắt làm pháp quyết vô danh vận chuyển lên xem, khi cầm khối sắt trong tay đã làm pháp quyết vô danh chấn động rất mạnh, dường như tùy thời có thể vận chuyển.
- Quả nhiên là thế!
Trong nội tâm hưng phấn, trên mặt Nhiếp Vân không biểu hiện ra chút nào, hắn thu vào nạp vật đan điền, khoát tay nói
- Ta đã tìm xong, trở về đi!
- Trở về? Tông chủ, ngươi không hề xem?
Nhìn thấy vị tông chủ này cầm tài liệu đầu thừa đuôi thẹo kia với vẻ mặt thỏa mãn, hận không thể lập tức trở lại, hồng y trưởng lão im lặng một hồi.
Đến tàng bảo khố đi gần hai ngày hai đêm, nhiều bảo bối như vậy không muốn, hết lần này tới lần khác chỉ lấy phế liệu, thật sự là...
Lắc đầu, cười khổ một tiếng và nói:
- Tông chủ, ngươi vừa rồi cầm khối sắt kia là đồ của một cao thủ tìm được trong Cổ Khư, chú tạo sư trong tông thử dùng hỏa diễm thiêu đốt nhiều lần đều không có biện pháp hòa tan. . . Nếu như tông chủ cần chế tạo cái gì chỉ sợ cũng không hữu dụng.
Hắn cũng đã nói rõ ràng, tông chủ ngươi cầm chính là phế liệu, không có tác dụng gì...
- Ah, ta chỉ cảm thấy tài liệu này kỳ quái, chưa bao giờ thấy qua, ta chỉ muốn xem mà không có ý định chế tạo cái gì.
Nghe được hắn nói thế, Nhiếp Vân cười ha ha, hắn cũng không giải thích quá nhiều.
- Được rồi!
Đã biểu đạt rõ ràng, thấy hắn lơ đễnh cho nên hồng y trưởng lão cũng không nói lời nào.
Trên đường hai người quay về nơi của tông chủ, Nhiếp Vân cáo biệt hồng y trưởng lão sau đó đi vào nơi của mình, hắn bố trí cấm chế và tiến vào Tử Hoa động phủ.
Hiện tại hắn có hai mươi cái đan điền, trừ một chủ đan điền ra, các đan điền còn lại đều có thuộc tính, nếu như không tiếp tục diễn sinh đan điền, cho dù gặp gỡ thiên phú tốt cũng không thu được.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, bàn tay Nhiếp Vân cầm khối sắt trong lòng bàn tay.
Vù vù!
Cầm khối sắt trong tay, dường như pháp quyết vô danh biết sắp tấn cấp đan điền cho nên chấn động rất mạnh.
- Lần này nhất định phải gia tăng số lượng đan điền mà không phải gia tăng khí hải!
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân âm thầm cầu nguyện.
Nhiếp Vân tổng cộng năm lần lợi dụng pháp quyết vô danh diễn sinh đan điền, căn cứ kinh nghiệm cho nên hắn cũng hiểu đại khái, thân thể to lớn chia làm ba: mở rộng khí hải, diễn sinh đan điền và vận chuyển tinh thần sinh ra khí tức vượt qua bản thân.
Ba công năng không xen vào nhau, chủ yếu là mở rộng khí hải và gia tăng đan điền.
Khí hải của hắn hiện tại quá lớn, có thể so với cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh cho nên không cần mở rộng nữa, chỉ hy vọng có thể tiếp tục diễn sinh đan điền, có thêm đan điền thì hắn sẽ có thêm thiên phú đặc thù.
Thiên phú đặc thù có tính ưu việt, Nhiếp Vân đã nếm qua ngon ngọt, nếu như không phải có nhiều thiên phú và có nhiều đan điền như vậy, muốn trong thời gian ngắn đạt tới cảnh giới này, bằng vào thực lực Lĩnh Vực Cảnh có thể đấu với Ngự Hư Cảnh sơ kỳ là chuyện nằm mơ cũng không hoàn thành.
Pháp quyết vô danh mở rộng khí hải hay diễn sinh đan điền cũng không phải hắn nói tính toán, lần trước là mở rộng khí hải, chỉ mong lần này có thể khác với lúc trước, trực tiếp diễn sinh đan điền.
Trong nội tâm nhắc như vậy, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động vận chuyển pháp quyết vô danh sau đó hấp thu khí tức đặc thù bên trong.
Xì xào!
Khí tức đặc thù vừa tiến vào trong cơ thể, toàn thân Nhiếp Vân nổ vang một hồi, cơ bắp toàn thân hân hoan tung tăng như chim sẻ, dường như nó đang chúc mừng cái gì đó.
- Nhất định phải diễn sinh đan điền. . .
- Nhất định phải diễn sinh đan điền!
Trong nội tâm la hét, tinh thần của hắn tập trung vào khí hải, hy vọng có thể diễn sinh đan điền mà không phải mở rộng khí hải.
Ầm ầm!
Nương theo nội tâm của hắn hò hét, vận chuyển pháp quyết vô danh theo trình tự của nó, khí huyết sôi trào, sắc mặt Nhiếp Vân cứng đờ, hắn nhìn thấy khí hải mở rộng.
- Tại sao lại là mở rộng khí hải?
Thật sự hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, hy vọng có thể diễn sinh đan điền nhưng kết quả là mở rộng khí hải.
Khí hải rộng lớn như thế, vốn đột phá cũng rất khó khăn, không biết cần tích lũy bao nhiêu, lại khuếch trương còn cho người ta sống hay không?
Tuy thiên phú nguyên khí sư có thể bổ sung pháp lực cho khí hải nhưng không thể giúp người ta tấn cấp, lần trước đạt được loại thiên phú này, sở dĩ có thể niết bàn là vì ở Chí Tôn đỉnh phong áp chế đủ lâu, Thần Phong đế quốc, Thần Thánh đế quốc, Kiền Khánh Tông, Di Thiên Tông, Tử Quỳnh sơn mạch. . . Bảo bối của những nơi này bị hắn lấy đi, có tích lũy hùng hậu như vậy còn không niết bàn thành công, hắn chết đi cũng đáng.
Cho nên tổng hợp mà nói, lần trước có thể niết bàn thành công, thiên phú nguyên khí sư chỉ là môi giới thành công, là một cơ hội, cũng không phải chỉ cần có thiên phú này, mỗi lần niết bàn là không sợ.
Cửu Chuyển Niết Bàn công, mỗi lần niết bàn sẽ gia tăng thực lực, nguyên khí sư hấp thu pháp lực không cách nào làm người ta đột phá, chỉ bằng vào loại thiên phú này niết bàn là không thể tấn cấp.
Không thể tấn cấp, niết bàn có ý nghĩa gì?
Cũng bởi vì như vậy cho nên yêu hạch Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh của Bạt trở nên thập phần quan trọng, hiện tại nhìn thấy khí hải tăng trưởng, chỉ sợ yêu hạch này không đủ dùng.
- Ai, đợi ngày mai lại đi tới tàng bảo các xem, cũng tìm bảo bối hoặc đan dược gia tăng pháp lực.
Nội tâm thở dài và lắc đầu không nghĩ nhiều nữa.
Pháp quyết vô danh thật sự làm cho người tavừa yêu vừa hận, yêu là có thể diễn sinh đan điền, trợ giúp người ta có thiên phú vô hạn, hận là không có khí tức đặc thù vận chuyển, vận chuyển mở rộng khí hải hay vẫn là diễn sinh đan điền không phải do hắn nói tính toán.
- Rốt cuộc khí tức đặc thù này tìm được ở nơi nào?
Vận chuyển pháp quyết vô danh vậncũng không cần Nhiếp Vân chủ động khống chế, thòi gian nhàn rỗi cho nên hắn suy nghĩ.
Mỗi lần hấp thu hắn đều nghiên cứu loại khí tức này nhưng hắn không tìm ra nó là cái gì, cũng không biết pháp quyết vô danh tới từ nơi nào, thời điểm không vận chuyển nó giấu ở nơi nào.