Nội tâm tức giận giống như thủy triều bạo phát càng ngày càng hung mãnh, ánh mắt Nhiếp Vân lại càng ngày càng tỉnh táo.
Lòng bàn tay truyền mộc sinh chi khí vào trong người tiểu Long, không ngừng giảm bớt thương thế của nó
Đáng tiếc mỗi một đạo mộc sinh chi khí chẳng khác gì tảng đá ném vào biển rộng không có tung tích, dường như không có chút tác dụng nào.
- Tiểu Long, ngươi vào trong tinh cung tránh né một chút, ta sẽ báo thù cho ngươi.
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân thu tiểu Long vào tinh cung.
Sớm biết tiểu Long sẽ xông tới giúp mình thì sớm nên lấy tinh cung ra.
Bắc Đẩu tinh cung là bảo bối do Bắc Đấu Tinh Quân lưu lại, nó có thể ngăn cản công kích của cường giả Thánh Tiên dễ dàng.
Sở dĩ không nóng nảy lấy ra, Nhiếp Vân sợ tiến vào trong đó sẽ biến thành con rùa đen, sẽ bị đối phương bắt lấy phong ấn.
Khi đó cho dù muốn đi cũng không đi được.
Lại nói tinh cung có thể hoạt động, không giống địa phương mà tiểu Long nói không thể di động, một khi bị phong ấn và mang tới nơi khác luyện hóa, nhất định sẽ trực tiếp đổi chủ biến thành đồ của kẻ khác.
Cho nên không đến thời khắc nguy cơ chân chính, Nhiếp Vân cũng không có ý định sử dụng tinh cung, hắn không ngờ kiên trì của mình lại làm tiểu Long bị thương nặng như thế.
Oanh!
Trong cuồng nộ Nhiếp Vân đạp mạnh vào mặt đất, toàn thân hắn sinh ra long lân rậm rạp, Tiên Thiên Long Thân, Phượng Hoàng chi dực đồng thời vận chuyển.
Một trăm lần chiến lực!
Hai quyền điệp gia, đồng thời sử dụng gấp trăm lần chiến lực.
- Hừ!
Dã Vô Tu La sợ nhất Nhiếp Vân đào tẩu, lúc này thấy hắn xông tới cũng không quan tâm, ngược lại hắn càng hưng phấn đánh một trảo.
Lực lượng cường đại tự thiên diệt sát vô số sinh linh.
Nắm đấm và quỷ trảo đụng vào nhau, ngực của Nhiếp Vân khó thở sau đó nổ tung.
Đối phương thật sự quá mạnh mẽ, mặc dù nổi giận cũng không phải đối thủ!
Hô!
Thân thể nổ tung tụ hội lần nữa, đôi mắt Nhiếp Vân đỏ rực.
- Nếu không thể giết ngươi, Cửu Chuyển Niết Bàn Công, bắt đầu niết bàn âần thứ bảy.
Phát hiện sức chiến đấu mạnh nhất không phải đốit hủ, lại chiến đấu cũng chỉ có một khả năng chính là tử vong, Nhiếp Vân cũng đã có quyết định.
Hắn không đi tìm nơi an toàn nữa, hắn muốn niết bàn tay nơi đây.
Tuy chưa bao giờ niết bàn trong chiến đấu nhưng không có nghĩa là không thể thành công, một khi thành công, thực lực của hắn sẽ tăng vọt, việc đánh chết đầu Tu La này không phải vấn đề lớn.
Đương nhiên làm như vậy sẽ có nguy hiểm thật lớn.
Căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng, mỗi một lần niết bàn cần tìm nơi an tĩnh tránh bị quấy rầy, hao phí mấy ngày, thậm chí mấy chục ngày, nếu không khí tức hỗn loạn, chết cũng không biết chết như thế nào, niết bàn trong chiến đấu là chuyện hắn không dám nghĩ.
Ai nói nhất định không thể thành công? Vạn nhất thành công thì sao?
Nhiếp Vân tức giận cho nên không nghĩ nhiều như thế, bàn tay một trảo, lăng không đánh chết một đầu Tu La Kim Tiên cảnh, hắn há miệng thôn phệ và dẫn động tiên lực trong người muốn niết bàn.
- Ba ba. . . Không muốn. . .
Nhưng vào lúc này có giọng nói suy yếu vang lên bên tai.
- Tiểu Long, ngươi không chết. . .
Nghe được âm thanh này, Nhiếp Vân hưng phấn suýt nữa nhảy lên.
Không chết là tốt rồi!
- Ba ba ngươi đột phá hao phí thời gian tương đối dài, hơn nữa cần yên tĩnh tuyệt đối, một khi dẫn động không đánh chết Tu thì chúng ta phải chết. . . Không vội dẫn động...
Tiểu Long nói chuyện đứt quãng nhưng linh hồn chấn động rất nhanh, Nhiếp Vân hiểu ý của nó.
Biết rõ tiểu Long không có việc gì, Nhiếp Vân không lỗ mãng, hắn vội vàng áp chế niết bàn chi lực xuống.
Lúc trước hắn niết bàn, tiểu Long đã từng thấy qua, biết rõ hắn tu hành công pháp cổ quái, mặc dù niết bàn thành công cũng cần tốn hao thời gian rất lâu, trong khi đó thân thể không thể động và ngồi yên như pho tượng, làm thế chẳng phải biến thành bia ngắm sống cho kẻ khác hay sao?
- Vừa rồi ngươi bị thương rất nặng, như thế nào. . .
Dừng dẫn động niết bàn, Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi một câu.
Vừa rồi mộc sinh chi khí vô dụng với tiểu Long, vốn tưởng rằng cho dù không chết cũng không khác bao nhiêu, như lúc này tại sao nó đột nhiên thanh tỉnh?
- Việc này quan hệ với huyết mạch Ngũ Trảo Kim Long, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, ba ba, ngươi dựa theo phương hướng này đi tìm nơi đó...
Tiểu Long đứt quãng truyền ý niệm tới.
Bỗng nhiên Nhiếp Vân nhận được tin tức do tiểu Long truyền tới, biết rõ nơi nó nói nằm ở đâu.
- Tốt!
Một người một con rồng trao đổi ý niệm với nhau nói phức tạp, trên thực tế còn không tới một giây, Dã Vô Tu La vẫn vẫn còn nghi hoặc vì sao thiếu niên chết mà phục sinh, Nhiếp Vân đã hoàn thành nói chuyện với tiểu Long.
Biết rõ tiểu Long không có việc gì, Nhiếp Vân thả lỏng một hơi, thầm than huyết mạch Ngũ Trảo Kim Long cường đại, thân thể nhảy lên cao và bỏ chạy.
- Đừng chạy!
Trước kia Dã Vô Tu La còn nhìn thấy thiếu niên liều mạng xông tới, hận không thể đánh chết mình mình, kết quả vừa đối chiến một chiêu đã quay người bỏ chạy, hắn tức giận đến hai mắt đỏ rực như lửa.
Hắn xem ra là gia hỏa này vì bỏ chạy nên cố ý giả vờ, cố ý làm mình sững sờ sau đó bỏ chạy.
Trên thực tế có thể thực hiện được.
Hắn dùng sức giơ ngón tay điểm về phía trước.
Vèo!
Hàn mang mang theo hào quang màu trắng còn mạnh hơn cả sao băng, nó đâm rách không khí và phát ra tiếng gào thét như quỷ gào đâm thẳng về phía trước.
Bành!
Vào lúc này Nhiếp Vân cảm thấy lưng bị nổ tung, một phần ngàn hô hấp lại hội tụ lần nữa, hoàn hảo không tổn hao gì.
Thân thể khôi phục, Nhiếp Vân lười quay người lại, hắn tăng tốc đi tới.
Dù sao có được bất tử chi thân, chỉ âần linh hồn không bị tổn hại, cho dù thân thể nổ tung cũng chẳng có gì, so với chiến đấu dây dưa với đối phương còn không bằng tranh thủ thời gian chạy đi, chỉ cần đến nơi là có thể an tâm niết bàn, xuất hiện lần nữa là có thể dánh chết Dã Vô Tu La đơn giản.
- Đáng giận, bất tử chi thân!
Không ngờ là bất tử chi thân, Nhân tộc nho nhỏ vì sao có được thứ này?
Tâấy Nhiếp Vân không thèm ngăn cản, tùy ý để thân thể tan vỡ, Dã Vô Tu La tức giận kêu to.
Bất tử chi thân là bản lĩnh đặc thù của Tu La nhất, hơn nữa nếu không có Tu La sát khí sẽ không thể sử dụng, vì cái gì tiểu tử này lại không cần Tu La sát khí, cho dù nổ tung cũng không có gì, tại sao lại như vậy?
- Hừ, mặc kệ thân thể bất tử thế nào, chỉ cần linh hồn tử vong cũng không sống nổi, chết đi cho ta!