Sưu!
Lắc đầu, bỏ qua những ý nghĩ này, ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng, chân đạp hư không, thân thể nhoáng một cái đã đi tới chỗ không gian giữa viên cầu và thi thể to lớn kia.
Rọet!
- Trọng lực thật lớn.
Vừa mới tiến vào không gian thì Nhiếp Vân đã cảm thấy thân thể trầm xuống, rơi xuống phía dưới. Thực lực Nạp Hư Cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng thiếu chút nữa không thể ổn định, hắn lần nữa vận chuyển thiên phú Thiên Hành sư trong cơ thể, lúc này ổn định thân thể trên không trung.
Đạt tới Khí Hải Cảnh cấp Chí Tôn là có thể phá không phi hành ở trong không gian này. Nếu như không phải có thiên phú Thiên Hành sư thì cho dù muốn bay cũng không thể bay nổi. Từ đó có thể thấy được trọng lực nơi này lớn thế nào. Ít nhất so với Phù thiên đại lục còn mạnh hơn gấp mấy chục lần.
Xiết chặt nắm tay, đột nhiên phía trước chấn động.
Roẹt!
Không gian trước mặt hắn xuất hiện một cơn bão, bên cạnh lại không có một chút động tĩnh nào, giống như một quyền này của hắn không có bao nhiêu lực lượng vậy.
- Không gian nơi này thật ổn định...
Người ngoài không nhìn ra, nhưng mà Nhiếp Vân lại biết rõ, một quyền vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, vượt qua một ức vạn tượng. Nếu như ở Phù thiên đại lục ít nhất phải đánh ra âm bạo liên tiếp, tất cả mọi thứ trong phương viên trăm dặm đều bị liên quan, cho dù là những ngọn núi nguy nga cũng sẽ bị san bằng thành bình địa. Mà ở chỗ này, quyền kình ngay cả mười thước cũng không đạt tới, không gian này cũng quá vững chắc a!
Trước đó hắn đã cảm thấy không gian chỗ liễn xa có chút quái dị, không ngờ tới chõ này lại càng thêm đáng sợ, chỉ sợ ở chỗ này, cho dù là cường giả Đan điền huyệt khiếu cảnh, thực lực có thể phát huy ra cũng có hạn!
May mắn mà khi tiến lên Di Tĩnh đưa cho hắn thiên phú Thiên Hành sư. Nếu không có thứ này, chỉ sợ hiện tại hắn đã sớm bị bổ nhào xuống dưới, bị chiến đấu giữa hai đại cao thủ làm ảnh hướng tới, chết không có chỗ chôn.
- Xem ra nữ nhân điên này không phải cái gì cũng sai...
-
Nhớ tới nữ tử này không ngờ lại đem khí tức thiên phú đặc thù trân quý cho mình, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu.
Nữ nhân này trên thực tế bản chất cũng không xấu, chỉ là quá mức kiêu căng ngang ngược, nếu như tính tình có thể thu liễm một ít, ngược lại cũng là một nữ nhân không tệ.
Chỉ có điều nàng là muội muội của Di Hoa, chỉ bằng vào điểm này sẽ có cừu hận không chết không ngớt với hắn, vĩnh viễn không có khả năng trở thành bằng hữu của nhau.
- Đợi nghĩ biện pháp đi ra khỏi đây, cho dù không giết nàng thì cũng phải làm cho Di Hoa xuất huyết nhiều một chút...
-
Tuy rằng không muốn bởi vì chuyện Di Hoa mà giận chó đánh mèo nữ nhân điên này. Nhưng mà lúc trước nàng đuổi giết hắn vô cùng thê thảm, dù thế nào cũng không thể buông tha một cách đơn giản được. Di Hoa đã coi trọng nàng như vậy, một khi rời khỏi nơi này sẽ khiến cho người này xuất huyết nhiều một chút, lấy chút chỗ tốt để đổi lấy nữ nhân này!
Bằng không, hắn ta cũng đừng mong gặp lại vị muội muội này.
Rầm rầm rầm!
Trong lúc đang suy nghĩ chuyện này thì Nhiếp Vân chợt thấy phía dưới vang vọng tiếng nổ vang, hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy viên cầu và thi thể cực lớn vẫn đang đối công như trước, năng lượng song phương chiến đấu không ngừng phán tán, tùy thời có thể khuếch tán tới bên này.
Từ độ ảnh hướng của chiến đấu làm cho Nhiếp Vân, một khi bị lan tới, cho dù có trốn vào trong Tử Hoa Động Phủ cũng sẽ biến thành tro bụi.
- Không thể do dự, phải nhanh lên một chút.
Biết rõ thời gian không đợi người, Nhiếp Vân không dám nghĩ nhiều, chân nhanh hơn, thả người bay về phía thi thể Nhiếp Đồng, càng tới gần Nhiếp Đồng thì hắn càng cảm thấy cất bước gian nan. Dường như trên người đệ đệ hắn có tản mát ra một cổ hương vị lạnh lùng, khiến cho người ta khó có thể tiếp cận.
Cỗ hương vị này hội tụ lại, tạo thành một cỗ lực lượng kháng cự cực kỳ cường hãn, đừng nói là người, cho dù là tinh thần lực cũng không thể tới gần.
- Cho dù không cho ta đi tới, đệ đệ, hôm nay ta nhất định phải cứu đệ đi! Ở chỗ này, tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
-
Cảm nhận được cỗ khí tức này, Nhiếp Vân biết rõ đệ đệ tiếp tục ở lại đây sẽ không phải là chuyện tốt lành gì. Thậm chí rất có thể bị thi thể cực lớn kia đoạt xá, vĩnh viễn không có biện pháp phục sinh. Lúc này mặt sắc hắn mặt ngưng trọng, cố gắng giãy dụa tiến về phía trước một bước, bởi vì khí tức lạnh lùng quá mức dày đặc khiến cho hắn cũng cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi, như đang chiến đấu đồng dạng, khó chịu vô cùng.
Không chỉ có như vậy mà ngay cả tinh thần cũng cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, càng đến gần thì càng cảm thấy hôn mê buồn ngủ.
Hiện tại Nhiếp Vân đã đạt tới Nạp Hư Cảnh sơ kỳ, linh hồn lực càng đạt tới hình thái thứ ba Linh cấp đỉnh phong, có thể so với cường giả Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, loại tình huống này không ngờ cũng cất bước gian nan, hôn mê buồn ngủ. Đủ để thấy biến hóa trên người đệ đệ đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Tuy rằng đệ đệ là một thiên tài, so với hắn cũng là thiên tài, nhưng mà biến hóa lớn như vậy nhất định là do thi thể cực lớn vừa rồi làm ra.
Xem ra Hoàng kia cũng chưa hẳn đã là người tốt lành gì.
- Chịu đựng, nhất định phải cứu đệ đệ về!
Cố nén cảm giác mệt mỏi trong đầu, Nhiếp Vân cắn răng thấp giọng quát, nương theo của hắn cước bộ, ngày càng tới gần thi thể Nhiếp Đồng hơn.
- Nhiếp Vân cẩn thận...
Lúc hắn đang đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy tiếng quát lo lắng vang lên sau lưng. Ngay sau đó chợt nghe thấy sau lưng vang vọng tiếng ầm ầm, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vết nứt không gian đang trực tiếp từ đằng xa kéo tới.
Vết nứt không gian ở Phù thiên đại lục hiện tại Nhiếp Vân cũng không đỡ nổi chứ đừng nói là vết nứt không gian ở không gian vững chắc như vậy.
Có thể đánh ra vết nứt trong không gian vững chắc như vậy, đủ thấy trình độ cường đại của công kích ra sao. Đã vượt quá tưởng tượng, bị loại khe nứt này đánh trúng hoặc là hút vào bên trong, tuyệt đối sẽ lập tức tử vong, không có bất luận cơ hội thoát thân nào.
- Nhanh, nhanh hơn! Nhanh nữa cho ta!
-
Nhìn thấy khe nứt đnag nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách càng ngày càng gần, đồng tử Nhiếp Vân co rút lại, lông mày nhảy dựng lên. Thiên phú Thiên Hành sư vận chuyển tới cực hạn, hàm răng cắn chặt vào nhau, nhanh chóng bay về phía thi thể Nhiếp Đồng.
Lắc đầu, bỏ qua những ý nghĩ này, ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng, chân đạp hư không, thân thể nhoáng một cái đã đi tới chỗ không gian giữa viên cầu và thi thể to lớn kia.
Rọet!
- Trọng lực thật lớn.
Vừa mới tiến vào không gian thì Nhiếp Vân đã cảm thấy thân thể trầm xuống, rơi xuống phía dưới. Thực lực Nạp Hư Cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng thiếu chút nữa không thể ổn định, hắn lần nữa vận chuyển thiên phú Thiên Hành sư trong cơ thể, lúc này ổn định thân thể trên không trung.
Đạt tới Khí Hải Cảnh cấp Chí Tôn là có thể phá không phi hành ở trong không gian này. Nếu như không phải có thiên phú Thiên Hành sư thì cho dù muốn bay cũng không thể bay nổi. Từ đó có thể thấy được trọng lực nơi này lớn thế nào. Ít nhất so với Phù thiên đại lục còn mạnh hơn gấp mấy chục lần.
Xiết chặt nắm tay, đột nhiên phía trước chấn động.
Roẹt!
Không gian trước mặt hắn xuất hiện một cơn bão, bên cạnh lại không có một chút động tĩnh nào, giống như một quyền này của hắn không có bao nhiêu lực lượng vậy.
- Không gian nơi này thật ổn định...
Người ngoài không nhìn ra, nhưng mà Nhiếp Vân lại biết rõ, một quyền vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, vượt qua một ức vạn tượng. Nếu như ở Phù thiên đại lục ít nhất phải đánh ra âm bạo liên tiếp, tất cả mọi thứ trong phương viên trăm dặm đều bị liên quan, cho dù là những ngọn núi nguy nga cũng sẽ bị san bằng thành bình địa. Mà ở chỗ này, quyền kình ngay cả mười thước cũng không đạt tới, không gian này cũng quá vững chắc a!
Trước đó hắn đã cảm thấy không gian chỗ liễn xa có chút quái dị, không ngờ tới chõ này lại càng thêm đáng sợ, chỉ sợ ở chỗ này, cho dù là cường giả Đan điền huyệt khiếu cảnh, thực lực có thể phát huy ra cũng có hạn!
May mắn mà khi tiến lên Di Tĩnh đưa cho hắn thiên phú Thiên Hành sư. Nếu không có thứ này, chỉ sợ hiện tại hắn đã sớm bị bổ nhào xuống dưới, bị chiến đấu giữa hai đại cao thủ làm ảnh hướng tới, chết không có chỗ chôn.
- Xem ra nữ nhân điên này không phải cái gì cũng sai...
-
Nhớ tới nữ tử này không ngờ lại đem khí tức thiên phú đặc thù trân quý cho mình, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu.
Nữ nhân này trên thực tế bản chất cũng không xấu, chỉ là quá mức kiêu căng ngang ngược, nếu như tính tình có thể thu liễm một ít, ngược lại cũng là một nữ nhân không tệ.
Chỉ có điều nàng là muội muội của Di Hoa, chỉ bằng vào điểm này sẽ có cừu hận không chết không ngớt với hắn, vĩnh viễn không có khả năng trở thành bằng hữu của nhau.
- Đợi nghĩ biện pháp đi ra khỏi đây, cho dù không giết nàng thì cũng phải làm cho Di Hoa xuất huyết nhiều một chút...
-
Tuy rằng không muốn bởi vì chuyện Di Hoa mà giận chó đánh mèo nữ nhân điên này. Nhưng mà lúc trước nàng đuổi giết hắn vô cùng thê thảm, dù thế nào cũng không thể buông tha một cách đơn giản được. Di Hoa đã coi trọng nàng như vậy, một khi rời khỏi nơi này sẽ khiến cho người này xuất huyết nhiều một chút, lấy chút chỗ tốt để đổi lấy nữ nhân này!
Bằng không, hắn ta cũng đừng mong gặp lại vị muội muội này.
Rầm rầm rầm!
Trong lúc đang suy nghĩ chuyện này thì Nhiếp Vân chợt thấy phía dưới vang vọng tiếng nổ vang, hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy viên cầu và thi thể cực lớn vẫn đang đối công như trước, năng lượng song phương chiến đấu không ngừng phán tán, tùy thời có thể khuếch tán tới bên này.
Từ độ ảnh hướng của chiến đấu làm cho Nhiếp Vân, một khi bị lan tới, cho dù có trốn vào trong Tử Hoa Động Phủ cũng sẽ biến thành tro bụi.
- Không thể do dự, phải nhanh lên một chút.
Biết rõ thời gian không đợi người, Nhiếp Vân không dám nghĩ nhiều, chân nhanh hơn, thả người bay về phía thi thể Nhiếp Đồng, càng tới gần Nhiếp Đồng thì hắn càng cảm thấy cất bước gian nan. Dường như trên người đệ đệ hắn có tản mát ra một cổ hương vị lạnh lùng, khiến cho người ta khó có thể tiếp cận.
Cỗ hương vị này hội tụ lại, tạo thành một cỗ lực lượng kháng cự cực kỳ cường hãn, đừng nói là người, cho dù là tinh thần lực cũng không thể tới gần.
- Cho dù không cho ta đi tới, đệ đệ, hôm nay ta nhất định phải cứu đệ đi! Ở chỗ này, tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
-
Cảm nhận được cỗ khí tức này, Nhiếp Vân biết rõ đệ đệ tiếp tục ở lại đây sẽ không phải là chuyện tốt lành gì. Thậm chí rất có thể bị thi thể cực lớn kia đoạt xá, vĩnh viễn không có biện pháp phục sinh. Lúc này mặt sắc hắn mặt ngưng trọng, cố gắng giãy dụa tiến về phía trước một bước, bởi vì khí tức lạnh lùng quá mức dày đặc khiến cho hắn cũng cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi, như đang chiến đấu đồng dạng, khó chịu vô cùng.
Không chỉ có như vậy mà ngay cả tinh thần cũng cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, càng đến gần thì càng cảm thấy hôn mê buồn ngủ.
Hiện tại Nhiếp Vân đã đạt tới Nạp Hư Cảnh sơ kỳ, linh hồn lực càng đạt tới hình thái thứ ba Linh cấp đỉnh phong, có thể so với cường giả Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, loại tình huống này không ngờ cũng cất bước gian nan, hôn mê buồn ngủ. Đủ để thấy biến hóa trên người đệ đệ đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Tuy rằng đệ đệ là một thiên tài, so với hắn cũng là thiên tài, nhưng mà biến hóa lớn như vậy nhất định là do thi thể cực lớn vừa rồi làm ra.
Xem ra Hoàng kia cũng chưa hẳn đã là người tốt lành gì.
- Chịu đựng, nhất định phải cứu đệ đệ về!
Cố nén cảm giác mệt mỏi trong đầu, Nhiếp Vân cắn răng thấp giọng quát, nương theo của hắn cước bộ, ngày càng tới gần thi thể Nhiếp Đồng hơn.
- Nhiếp Vân cẩn thận...
Lúc hắn đang đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy tiếng quát lo lắng vang lên sau lưng. Ngay sau đó chợt nghe thấy sau lưng vang vọng tiếng ầm ầm, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vết nứt không gian đang trực tiếp từ đằng xa kéo tới.
Vết nứt không gian ở Phù thiên đại lục hiện tại Nhiếp Vân cũng không đỡ nổi chứ đừng nói là vết nứt không gian ở không gian vững chắc như vậy.
Có thể đánh ra vết nứt trong không gian vững chắc như vậy, đủ thấy trình độ cường đại của công kích ra sao. Đã vượt quá tưởng tượng, bị loại khe nứt này đánh trúng hoặc là hút vào bên trong, tuyệt đối sẽ lập tức tử vong, không có bất luận cơ hội thoát thân nào.
- Nhanh, nhanh hơn! Nhanh nữa cho ta!
-
Nhìn thấy khe nứt đnag nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách càng ngày càng gần, đồng tử Nhiếp Vân co rút lại, lông mày nhảy dựng lên. Thiên phú Thiên Hành sư vận chuyển tới cực hạn, hàm răng cắn chặt vào nhau, nhanh chóng bay về phía thi thể Nhiếp Đồng.