Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn là pho tượng không nhúc nhích nhưng lại đang động, tuy nhìn không khác gì tảng đá nhưng miệng khép mở và phát ra lời nói.

- Tượng đá nói chuyện...

Diệu Âm tiên tử đã giật mình lui về phía sau vài bước.

Không giống với biểu hiện của nàng, Nhiếp Vân vô cùng kiên định.

Cũng không phải hắn gan lớn, mà là hắn sớm nhìn thấy tượng đá nói chuyện, thạch quy trong Viêm Hoàng điện là như thế.

Hẳn là trên điêu khắc có lưu lại một tia ý niệm của tổ sư khai phái.

- Không cần kinh hoảng, ta chỉ là một tia ý niệm của Tiên Âm tử mà thôi, dùng nhạc hương duy trì, vốn tưởng rằng trước khi biến mất vẫn không thể nhìn thấy hậu nhân cầm tiêu hợp tấu, hiện tại xem ra ông trời không tệ với ta.

Thấy nàng khủng hoảng như thế, tượng đá thản nhiên nói.

- Nhạc hương duy trì?

Nhiếp Vân gật gật đầu.

Trước kia hắn kỳ quái vì sao trong cung điện lại có nhạc hương mỏng manh như thế, hơn nữa còn ẩn đi cấm chế chung quanh, chỉ sợ mục đích là vì bảo hộ một tia ý niệm này.

- Đại đệ tử đời bảy mươi ba Tiên Âm Tông Diệu Âm bái kiến tổ sư!

Sau khi khôi phục từ trong khiếp sợ, Diệu Âm tiên tử vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Trơớc mắt là ý niệm của tổ sư, cho dù nàng tự tin nhưng không tự đại.

- Đứng lên đi, thời gian của ta không nhiều lắm, không cần nhiều nghi thức xã giao như thế.

Tượng đá chậm rãi nói.

Tuy mượn nhờ nhạc hương duy trì ý niệm từ lâu nhưng một khi xuất hiện và hao phí quá lớn sẽ tản đi.

Nghe nói như thế, Diệu Âm tiên tử cũng biết không thể nhiều lời.

Làm đệ tử Tiên Âm Tông, tổ sư khai phái chính là truyền thuyết của các nàng, mỗi người đều xem thành thần tượng, thật vất vả nhìn thấy thần tượng nhưng nghe nói thời gian không nhiều cho nên sinh ra thất lạc.



- Các ngươi tới đây hẳn là tìm kiếm Tiên Đạo Ngâm, muốn cầm tiêu hợp tấu, mượn cơ hội đột phá a!

Không để ý tới nàng thất lạc, tượng đá nói.

- Kính xin tiền bối thành toàn!

Thấy Diệu Âm tiên tử không nói lời nào, Nhiếp Vân đành phải tiến lên một bước và lên tiếng.

Mục đích tới đây chính là vì Tiên Đạo Ngâm, hai người cầm tiêu hợp tấu giúp Diệu Âm tiên tử đột phá gông cùm xiềng xích hiện tại, đạt tới cảnh giới rất cao cho nên không giấu diếm.

Nói rõ ý đồ tới, tìm được nhạc phổ nói sau.

- Kỳ thật... Trên đời không có thủ khúc Tiên Đạo Ngâm, cũng không có nhạc phổ.

Tượng đá nói chuyện không lớn nhưng hai người nghe thấy chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.

- Cái gì? Không có thủ khúcTiên Đạo Ngâm? Làm sao có thể?

Thân thể mềm mại của Diệu Âm tiên tử run rẩy vài cái, vẻ mặt không dám tin tưởng:

- Không phải lúc trước tổ sư và Lạc Á tiền bối cùng diễn tấu thủ khúc này mới có thể đột phá cảnh giới vạn vật sinh hương hay sao?

Nàng vẫn xem điển tịch Tiên Âm Tông, nghe được nhiều nhất chính là tổ sư khai phái và Lạc Á tiền bối hợp tấu Tiên Đạo Ngâm, đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới vạn vật sinh hương, Lạc Á tiền bối cũng vì thế đạt tới cảnh giới đại đạo hòa minh.

Những chuyện này đã thành tín niệm, thâm căn cố đế, lúc này đột nhiên nghe tổ sư khai phái nói không có thủ khúc này, lập tức làm cho tin tưởng của nàng dao động.

Chẳng lẽ trước kia nghe nói đều là sai lầm... Không có khúc này thì các ngươi làm sao đột phá gông cùm xiềng xích?

- Tiên Đạo Ngâm... Là ta lưu mục tiêu cho hậu nhân, trên thực tế nhạc khúc này không tồn tại.

Không để ý tới nàng thất thố, tượng đá tiếp tục nói.

- Kính xin tiền bối chỉ điểm!

Nhiếp Vân không có kinh nghiệm với Tiên Âm Tông cho nên biết rõ đối phương nói như vậy khẳng định là có mục đích tự nhiên, hắn phải hỏi thăm.

- Năm đó ta và Lạc Á... Ân sư cầm tiêu hợp tấu đột phá gông cùm xiềng xích, chỉ có điều... Cầm tiêu hợp tấu cũng không phải là Tiên Đạo Ngâm, mà là... Nhạc khúc phát ra từ nội tâm.

- Thiên hạ không có Tiên Đạo Ngâm trợ giúp người ta họp tấu đột phá, chỉ có hợp tấu phát ra từ nội tâm.



- Chỉ có tìm được điểm ấy mới tìm ra con đường thích hợp với mình, sáng chế nhạc khúc thích hợp nhất.

Tượng đá giải thích:

- Nói thật với ngươi, cho dù ta và Lạc Á cùng soạn ra nhạc khúc và giao cho các ngươi, các ngươi chiếu theo đó hợp tấu cũng không có khả năng đột phá... Bởi vì các ngươi không phải là ta và Lạc Á, các ngươi là các ngươi...

- Ah...

Nghe nói như thế, Diệu Âm tiên tử và Nhiếp Vân đồng thời suy nghĩ.

Đúng thế, đối phương soạn nhạc nhạc phổ cũng chỉ phù hợp tâm tình của bọn họ, một mặt bắt chước tiền nhân nhưng không có đồ vật của mình, muốn đột phá mình chỉ sợ không có khả năng.

Không nói mặt khác, quan hệ giữa Lạc Á và tổ sư khai phái không phải bọn họ có thể hiểu.

Lúc trước tổ sư khai phái là đệ tử của Lạc Á, đối với nam nhân này vừa ái mộ lại vừa sợ, tự nhiên cũng hạ thấp mình xuống, cũng có thể chính bởi vì như thế Lạc Á mới đạt tới cảnh giới càng cao mà tổ sư vẫn dừng lại ở vạn vật sinh hương, không cách nào đi ra một bước cuối cùng.

Hiện tại hai người không có thân phận chênh lệch, tự nhiên cũng sẽ không xảy ra hiện tượng hạ thấp chính mình, tâm tình không giống, cho dù đạt được nhạc phổ cũng không thể diễn tấu rất tốt, hiệu quả giảm bớt đi nhiều, làm sao đột phá chính mình đạt tới cảnh giới cao hơn chứ.

- Ý của tiền bối, chúng ta phải tự tạo ra cái của mình, tạo ra nhạc phổ của mình, chỉ có như vậy mới có thể đột phá?

Nhiếp Vân hỏi.

- Không sai!


Tượng đá tiếp tục lên tiếng.


- Muốn trùng kích cảnh giới rất cao, đầu tiên phải phóng thích khát vọng mãnh liệt của các ngươi, song phương hiểu nhau hơn, chỉ có như vậy mới có thể sáng tác ra nhạc khúc của mình, mới có thể kết hợp tốt và đột phá tới cảnh giới càng cao.


- Đi thôi, đây là Nhạc giới của ta, có thể giúp các ngươi tìm được linh cảm nhanh hơn, chỉ có điều... Chỉ có thể duy trì thời gian nửa tháng, tiến vào trong đó, cho dù sáng tác thành công hay không cũng do các ngươi... Ta có thể làm chỉ có những việc này, còn lại do các ngươi tự làm.


Nương theo tượng đá nói chuyện, đột nhiên cấm chế trước mắt tỏa sáng, xuất hiện một cánh cửa thông tới nơi nào đó.


Nhiếp Vân và Diệu Âm tiên tử nhìn nhau, biết rõ tổ sư khai phái không lừa gạt bọn họ, lúc này không do dự bước vào bên trong.


Vừa tiến vào trong đó, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.


Nhạc giới trước mắt có phần tương tự như nạp vật thế giới của hắn, là thế giới độc lập, chỉ có nơi này do tiên âm đại đạo tạo thành, chỉ có tiên âm quy tắc mà không có quy tắc khác phụ trợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK