Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sưu!

Lấy đi Thiên Tâm Đằng, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hạc Đàm có thực lực hai nghìn bảy trăm ba mươi đầu đại đạo, so với hắn còn mạnh hơn không ít. Một khi đánh lén không thành công rất có thể làm cho toàn bộ kế hoạch xôi hỏng bỏng không. Nhưng mà cơ hội như thế, giết được người nào thì hay người đó. Nếu như không đánh chết đối phương, sau này nhất định sẽ tạo thành uy hiếp.

Sưu sưu sưu sưu!

Sau khi thôn phệ lực lượng trong cơ thể Hạc Đàm sạch sẽ, Thiên Tâm Đằng như được ăn vật đại bổ, cái dây hài lòng dây rung động, tạo ra tiếng sưu sưu xé rách không khí.

Trước đó nó bất quá chỉ có thực lực Hai ngàn bảy trăm đại đạo, mà bây giờ lại lan tràn ra thêm mấy cái dây, thực lực lại tiến thêm một bước. Tuy rằng không có đạt được tới hai nghìn tám trăm đầu đại đạo nhưng mà cũng không xê xích gì nhiều.

- Thu!

Thu dây vào trong thân thể, Nhiếp Vân mạnh mẽ vỗ ngực, tiên huyết phun ra, hắn lập tức nằm ở trên mặt đất, kêu thảm một tiếng.

Tề Thiên lĩnh chỉ có thể hạn chế tinh thần lực và phạm vi tầm mắt, lại không thể hạn chế thanh âm, thanh âm sắc bén của hắn vang vọng, lập tức vang vọng ra ngoài.

Sưu sưu sưu!

Trong nháy mắt, đám người Cừu Thiên đang đi phía trước đã nhìn thấy Hạc Đàm đã biến thành thây khô, còn có Kỷ Dạ trọng thương nằm trên mặt đất, hai mắt co rút lại.

- Làm sao vậy?

Đi vài bước tới trước mặt Nhiếp Vân, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trên người hắn, một cổ lực lượng dũng mãnh tiến vào thân thể.

Dưới cỗ lực lượng cuồng bạo này, Nhiếp Vân nhất thời cảm thấy thương thế trên người đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

Tuy rằng không phải là Mộc sinh đại đạo, thế nhưng lại có cùng công hiệu. Mang theo trị liệu thương thế hiệu quả.

- Có người đánh lén, Hạc Đàm sư huynh đã bị giết. . .

Nhiếp Vân cắn răng nói.

- Ghê tởm. . .

Tuy rằng đã sớm đoán được thủ phạm, nhưng mà nghe được Nhiếp Vân nói vậy, Cừu Thiên giận dữ không thôi. Trong hai mắt mang theo hàn ý lạnh lẽo, dường như tùy thời có thể xé rách không gian.



- Là ai ra tay. . .

Tần Đào đi tới.

- Ta không nhìn thấy rõ. . .

Nhiếp Vân nói.

- Không cần suy nghĩ, nhất định là Khánh Hồng kia. Trừ hắn ra, tuyệt đối không thể có có người thứ hai có thực lực làm cho Hạc Đàm ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã bị đánh chết!

Hận ý của Cừu Thiên thủy triều lan tràn, đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời rống to.

- Khánh Hồng, nếu như ngươi có bản lĩnh thì lập tức đi ra. Đừng giấu đầu hở đuôi, giả thần giả quỷ!

- Sao nào? Ngươi cứ thỏa thích hét đi. Có bản lĩnh thì tới giết đi ta, yên tâm đi, ta sẽ đánh chết toàn bộ các ngươi, không còn một mống. . . Hắc hắc, nếu như giết chết tất cả các ngươi, sau đó lại nói là cường giả Quy Khư Hải ra tay. Các ngươi thử nghĩ xem sẽ xảy ra tình huống gì chứ? Ha ha…

Thanh âm của Khánh Hồng vang vọng ở chỗ sâu trong sương mù dày đặc.

- Tâm cơ thật là độc ác!

Đám người Cừu Thiên, Tần Đào đều biến sắc.

Trước đó đám người này thấy Khánh Hồng trộm đi ngọc bài, chỉ cho là hắn muốn ăn một mình, khiến cho đám người bọn hắn mất hết mặt mũi. Thế nhưng hiện tại xem ra, kế hoạch của đối phương so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn đáng sợ hơn nhiều.

Nếu như quả thật đánh chết tất cả mọi người, sinh tử không có đối chứng, không ai biết là ai ra tay. Một khi chuẩn bị thỏa đáng, giá họa lên trên người Quy Khư Hải, nhất định sẽ khiến cho Vạn Nhận sơn, Thập Thu Lĩnh không từ thủ đoạn ra tay.

Đến lúc đó hắn ta làm bộ chứng kiến, nói đã nhìn thấy người của Quy Khư Hải giết mọi người báo thù. Như vậy không chỉ sẽ không bị nghiêm phạt mà ngược lại còn bởi vậy mà được ngợi khen.

Mưu kế này từng đợt từng đợt. Nếu như thi triển ra, tuyệt đối có thể giấu diếm được không ít người!

- Đuổi! Mọi người ngàn vạn lần đừng tụt lại phía sau! Vô luận xảy ra chuyện gì cũng không nên dừng lại!

Đồng thời hiểu rõ điểm ấy, hai người Cừu Thiên liếc nhau. Đồng thời cắn răng, lần nữa phân phó một tiếng, nhanh chóng đuổi theo phương hướng thanh âm vọng lại.

Nhiếp Vân làm ra vẻ thương thế khôi phục, cũng đi theo sau lưng mọi người.



Lần này đã có hai người tử vong, nếu còn muốn xuất thủ đánh lén, sợ rằng có chút khó khăn. Bất quá, hắn cũng có đủ kiên trì, cho nên cũng không có sốt ruột.

Mọi người dưới sự hướng dẫn của phân thân Nhiếp Vân, càng chạy càng xa, khoảng cách với Khánh Hồng chân chính cũng càng ngày càng gần.

Đoạn đường này để phòng ngừa không bị ai phát hiện ra, Nhiếp Vân vẫn không có sốt ruột xuất thủ mà lặng lẽ quan sát một chút.

Cho dù bây giờ đang cùng chung mối thù, thế nhưng người của Vạn Nhận sơn và Thập Thu Lĩnh vẫn mang theo vẻ đề phòng lẫn nhau, không ai tin tưởng ai.

- Ở phía trước. . .

Đi gần nửa ngày, phân thân của Nhiếp Vân rốt cục cũng thấy được đám người Khánh Hồng, thân thể hắn nhoáng lên, chui xuống dưới đất, tiến vào trong Thiên Huyền điện.

Tuy rằng động tác biến mất của hắn rất nhỏ, thế nhưng cũng dẫn tới Khánh Hồng chú ý, hắn ta vội vàng quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy đám người Cừu Thiên, Tần Đào.

- Thảo nào dám lớn lối như vậy, trộm đồ của ta, hóa ra cùng một bọn với Cừu Thiên.

Thấy đám người này xuất hiện, sắc mặt Khánh Hồng cũng trở nên rất là khó coi.

Mê Thiên Kỳ của hắn cùng với tất cả ngọc bài đều bị Tần Đào kia trộm đi. Hắn đang đi tìm đối phương, tìm lâu như vậy cũng không thấy một chút bóng dáng nào. Hiện tại đối phương quang minh chính đại đi ra, hóa ra đã tìm được rồi giúp đỡ a .

- Đối phó với một Tần Đào còn có thể được, lại thêm một Cừu Thiên, nhất định sẽ chịu thiệt. Nếu cứ tiến lên như vậy, vừa vặt bị hai mặt giáp công, người thất bại nhất định là ta. . .

Hận ý trong lòng dâng trào, thế nhưng hắn cũng không có lỗ mãng, cổ tay khẽ lật, liên tiếp lấy ra trận kỳ. Sau đó bàn tay run lên, hóa thành mấy đạo quang mang cắm vào chung quanh.


Bát Hoang Linh Lung trận!


Tuy rằng uy lực không bằng mê thiên trận trước đó, thế nhưng cũng có thể làm cho đối phương bị hạn chế, thực lực tiêu hao lớn.


Bố trí xong đã thấy đám người Cừu Thiên đi tới trước mặt.


Sưu!


Khánh Hồng mang theo chín người còn lại của Đoạn Thiên nhai chào đón.


- Khánh Hồng, ngươi có cảm thấy mất mặt hay không? Ta tưởng ngươi bố trí mai phục gì đó, hóa ra là những thứ này phế vật này.


Thấy Khánh Hồng không còn trốn tránh mà xuất hiện ở trước mặt, Cừu Thiên cười nhạt một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK