- Chậm rãi khôi phục? Ta chờ không được, nơi này là địa phương của Linh Hồn sư, ta cũng không dám để nàng ở chỗ này!
Nhiếp Vân trực tiếp cự tuyệt, không hề để ý tới Tuyết Tĩnh Nhi, thở ra một hơi, ngón tay điểm một cái, Thủy Tinh Cầu vỡ vụn, trong đó ẩn chứa Linh Hồn chi khí lập tức dũng mãnh chui vào đầu ngón tay.
Ầm ầm!
Linh Hồn chi khí vừa tiến vào, giống như lần trước, lập tức cảm thấy Thiên Đạo uy áp đánh úp lại.
- Vô danh pháp quyết giao phó thuộc tính!
Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, Nhiếp Vân cũng không bối rối, hừ nhẹ một tiếng, lực lượng trong cơ thể nhấp nhô, hai mắt mở ra, Linh Hồn chi khí bị hắn vận chuyển lên, trên người kích động khí tức linh hồn khủng bố không thôi.
- Cái gì? Ngươi... Ngươi rõ ràng có thể sử dụng?
Nhìn hết thảy ở trong mắt, Tuyết Tĩnh Nhi sợ tới mức tú mục trợn tròn.
Cái này thật bất khả tư nghị!
Thiên phú đặc thù bài danh Top 10 không cách nào mượn, đây là Thiên Đạo chí lý, làm sao thiếu niên trước mắt này không bị ảnh hưởng, ngược lại có thể sử dụng?
Cái này cũng quá mức quỷ dị đi à nha!
- Linh hồn biến mất ở chỗ sâu trong thời không, Nhiếp Vân ta dùng danh nghĩa linh hồn, triệu hoán bọn ngươi...
Không để ý tới Tuyết Tĩnh Nhi giật mình không thôi, hai tay Nhiếp Vân dương lên, Linh Hồn chi khí vờn quanh, thanh âm vang vọng linh hồn từ trong miệng hắn phát ra, như một loại tiết tấu đặc thù, để cho không gian phát ra chấn động xé rách.
Ầm ầm!
Nương theo thanh âm không ngừng vang lên, một dòng sông sinh mệnh chậm rãi xuất hiện, lóng lánh nhô lên cao, để lộ ra hào quang quỷ dị.
- Ân? Sao tìm không được...
Chứng kiến dòng sông, Nhiếp Vân biết rõ chỉ cần mang linh hồn của Di Tĩnh ra là có thể cứu sống, cẩn thận nhìn sang dòng sông, lại thủy chung không có phát hiện.
Dòng sông từ trong hư không mà đến, lại biến mất ở trong hư không, vô số linh hồn du đãng, có nghiền nát, có nguyên vẹn, có linh hoạt, có không có chút sinh khí nào,… nhưng không có thân ảnh của Di Tĩnh!
Lần trước tìm kiếm đệ đệ Nhiếp Đồng, chỉ nháy mắt đã tìm được, sao lần này không có hồn phách của Di Tĩnh?
- Không có khả năng... Làm sao tìm không được?
Lại tìm một hồi, vẻ mặt Nhiếp Vân sốt ruột.
Ầm ầm!
Một lát sau, dòng sông trên bầu trời rốt cuộc duy trì không được, lập tức chôn vùi.
- Tìm không thấy, rõ ràng tìm không thấy...
Nhiếp Vân xiết chặt nắm đấm, cả người tràn đầy thất lạc.
Lúc này Linh Hồn chi khí trong cơ thể hắn đã triệt để tiêu tán, còn muốn một lần nữa tìm kiếm dĩ nhiên không có khả năng.
Chỉ là hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, vì sao lúc trước linh hồn của Nhiếp Đồng dễ dàng tìm như thế, mà linh hồn của Di Tĩnh lại không ở trong Trường Hà?
- Di Tĩnh này... có phải đã chết qua một lần hay không?
Tuyết Tĩnh Nhi đi tới.
Vừa rồi hết thảy nàng đều nhìn ở trong mắt, biết sự tình từ đầu đến cuối cùng kết quả.
- Nàng... là chết qua một lần!
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức nhớ tới ban đầu ở không gian Cửu Long kéo liễn chứng kiến một màn, nàng hoàn toàn chính xác chết qua một lần, cũng là vì mình mà chết!
- Ai, xem ra nàng đã không cách nào sống lại!
Thấy hắn xác nhận, Tuyết Tĩnh Nhi thở dài một tiếng.
- Không cách nào nữa sống lại? Có ý tứ gì?
Sắc mặt của Nhiếp Vân thoáng một phát trở nên vô cùng khó coi, xiết chặt nắm đấm.
- Nếu như ta đoán không sai, lần trước sau khi nàng tử vong, là Linh Hồn sư sử dụng lực lượng gây dựng lại linh hồn phục sinh, linh hồn gây dựng lại, chỉ có thể dùng một lần, lần nữa tử vong, hơn nữa còn bị Linh Hồn sư công kích, đã hồn phi phách tán, không có khả năng phục sinh nữa!
Tuyết Tĩnh Nhi liếc nhìn Nhiếp Vân, do dự một chút mới nói.
- Hồn phi phách tán, không có khả năng phục sinh...
Sắc mặt của Nhiếp Vân thoáng một phát trở nên vàng như nến, cả người không ngừng run rẩy.
Vì cái gì?
Tại sao lại để cho một cô gái tốt như vậy tử vong? Vĩnh viễn không thể phục sinh?
- Lúc đầu đã từng nói qua với nàng, lần này nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể gặp chuyện không may, nàng lại không nghe, Nhiếp Vân, là ngươi hại chết muội muội của ta!
Thả Di Hoa ra, hỏi thăm hắn có phải từng dùng phương pháp như vậy phục sinh qua Di Tĩnh hay không.
Lúc này Di Hoa chứng kiến thi thể của muội muội, cũng không giống như vừa rồi, điên cuồng tìm Nhiếp Vân phiền toái, mà ánh mắt lộ ra bi ai, thương tâm nói không nên lời.
- Di Tĩnh...
Nghe xong thoại ngữ của Di Hoa, Nhiếp Vân càng đau lòng không thôi.
Biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn không thể phục sinh, như trước xông lên thay mình ngăn trở công kích, nàng...
Di Tĩnh, là Nhiếp Vân ta có lỗi với ngươi!
Ta và ca ca ngươi là sinh tử đại thù, ngươi làm như vậy, là muốn dùng tánh mạng của mình đến hóa giải cừu hận giữa chúng ta sao...
Minh bạch những cái này, Nhiếp Vân đột nhiên cảm thấy không thống hận Di Hoa nữa rồi.
- Ngươi đi về trước đi!
Lần nữa thu Di Hoa vào Nạp Vật đan điền, Nhiếp Vân nhìn thi thể nằm trên mặt đất, không có chút khí tức nào, nhớ tới lúc trước bị nàng đuổi giết, hai người ở chung từng ly từng tý, thở dài một tiếng.
- Kỳ thật ngươi cũng không cần khó coi như vậy, cho dù Linh Hồn chi khí không cách nào phục sinh, không có nghĩa là thực chết rồi, Linh giới lớn như vậy, lúc trước Tu La Vương hồn phi phách tán cũng không chết, khó bảo toàn nàng không thể phục sinh, chỉ cần kiên trì, có lẽ có thể tìm được phương pháp!
Tuyết Tĩnh Nhi nói.
- Đúng vậy! Chẳng lẽ Linh Hồn sư là toàn năng sao? Đối phương không thể phục sinh không có nghĩa là thực không cách nào làm cho nàng sống lại! Có lẽ còn sẽ có phương pháp xử lý, chỉ cần kiên trì...
Nghe nói như thế, trong nội tâm Nhiếp Vân đại định.
Không sai, Linh Hồn sư cũng là người, chỉ là có được thiên phú đặc thù mà thôi, nàng cũng có sự tình không thể hoàn thành, Linh Hồn chi khí không cách nào cứu sống, chẳng lẽ liền thực chết rồi sao?
Cái này không nhất định, có lẽ có thể dùng những phương pháp khác để cho nàng lần nữa sống lại, chỉ cần cố gắng kiên trì, tuyệt đối có thể thành công!
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra.
- Di Tĩnh, yên tâm đi, cho dù ta phá cửu thiên thập địa, cũng nhất định sẽ phục sinh ngươi!
Trong nội tâm hạ thệ ngôn, Nhiếp Vân trảo một cái, thu thi thể của Di Tĩnh vào đan điền.
Lần này tới, sử dụng một đạo Linh Hồn chi khí, lại cái gì cũng không hoàn thành, nhưng Nhiếp Vân không hối hận.