Nhiếp Vân không muốn trì hoãn nhiều cho nên mới nói.
- Được rồi!
Vô Nhật Chúa Tể gật đầu, thân thể khẽ động một cái đã bay ra phía ngoài:
- Ta sẽ dẫn đường phía trước!
Nói xong thân ảnh đã rời khỏi Huệ Bảo các, đi đến không trung.
- Ngụy Vĩnh Dạ, chuyện ngày hôm nay, ta không có so đo. Bất quá, nhi tử kia của ngươi, tốt nhất vẫn nên dạy dỗ cho tốt. Nếu như lần sau để cho ta gặp phải tình huống tương tự như ngày hôm nay. Ta sẽ không thông báo nữa, mà sẽ trực tiếp chém giết hắn!
Nhìn về phía Vĩnh Dạ hoàng đế đang thấp thỏm lo âu đứng ở một bên, Nhiếp Vân lạnh nhạt nói một câu, sau đó lại kéo theo đám người Lạc Khuynh Thành, theo sát sau lưng Vô Nhật Chúa Tể bay ra ngoài.
Đám người Tiêu Diêu Tiên cũng không do dự mà theo sát hắn.
- Vâng. . . Cung tiễn Nhiếp Vân Chúa Tể!
Vĩnh Dạ hoàng đế đổ mồ hôi lạnh.
Đối mặt với thiếu niên này, trong lòng của hắn tựa như bị đối phương nhìn thấu hết vậy, tràn ngập sợ hãi.
- Nghiệt súc này, nếu như không dạy dỗ lại một phen, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị nó hại chết!
Nhớ tới hành động của Ngụy Khiếu, Vĩnh Dạ hoàng đế tức giận tới mức không ngừng kêu loạn.
Vị Nhiếp Vân Chúa Tể này lần này coi như đã cho hắn mặt mũi. Nếu như đổi lại là lúc bình thường, sợ rằng chẳng những là Ngụy Khiếu phải chết, Vĩnh Dạ hoàng triều bọn họ cũng không gánh nổi!
- Bệ hạ, vị Nhiếp Vân Chúa Tể này không phải đã bị Phù Lệnh phụng thiên của A Dục Vương điều tra hay sao? Sao lại. . .
Kim Các chủ của Huệ Bảo các đi tới.
- Chuyện này không nên nhắc lại nữa, Phù Lệnh phụng thiên của A Dục Vương đã bị hủy bỏ, không muốn chết thì không nên chọc vào vị đại nhân này!
Nghe thấy câu hỏi của hắn, da mặt Vĩnh Dạ hoàng đế co rút mấy cái rồi vội vàng quát tháo.
Người này cũng thật là hồ đồ, ngươi không thấy Vô Nhật Chúa Tể thấy vị này cũng bị dọa cho sợ hãi đến như vậy sao? Lại còn dám nói tra xét cái rắm. May mà đối phương không có nghe được, nếu không, Huệ Bảo các cũng không cần phải tồn tại nữa.
- Vâng!
Thấy thái độ của hoàng đế như thế, Kim Các chủ mới biết mình đãnói sai, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Được rồi, chuyện ngày hôm nay, coi như ngươi đã làm không sai. Không trêu chọc cho Nhiếp Vân Chúa Tể nổi giận, hơn nữa còn kịp thời cản trở tên súc sinh kia, khiến cho nó không có tạo thành sai lầm lớn. Đây cũng coi như là công lao rất lớn! Bắt đầu từ hôm nay, Huệ Bảo các có phiền toái gì có thể tới tìm ta, ta sẽ thay ngươi giải quyết!
Kiền Huyết hoàng đế nói.
- Đa tạ bệ hạ!
Kim Các chủ không nghĩ tới sẽ có loại chỗ tốt này cho nên hưng phấn không thôi, vội vàng quỳ mọp xuống.
Cây đại thụ như Nhiếp Vân này hắn không thể dựa vào, cũng không có tư cách kết giao với người ta. Nhưng mà nếu có thể dính dáng với Kiền Huyết hoàng thất. Như vậy đủ để khiến cho Huệ Bảo các của hắn làm lớn gấp mấy lần.
Cương phong rít gào, Vô Nhật Chúa Tể nhanh chóng phi hành ở phía trước.
Lần phi hành này hắn dùng hết toàn lực, cho dù là Chúa Tể cũng có chút thở không nổi, ai ngờ Nhiếp Vân sau lưng lại nhàn hạ giống như tản bộ vậy, khiến cho hắn im lặng, không biết nên nói cái gì.
Phải biết rằng đối phương không phải là một người phi hành, Nhiếp Vân mang theo đám người Lạc Khuynh Thành, cuối cùng lại kéo theo đám người Tiêu Diêu Tiên. Đội ngũ lớn như vậy ở trong mắt đối phương dường như là không khí. Vô luận hắn tăng tốc lên thế nào thì đối phương cũng có thể ung dung đuổi theo.
Cho tới giờ khắc này hắn mới biết được, Nhiếp Vân này không chỉ dựa vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, mà chỉ bằng vào thực lực cũng không phải là tồn tại mà hắn có thể chống lại.
Vốn là hắn còn ngây thơ cho rằng, chỉ cần để cho Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình rời khỏi tay vị Nhiếp Vân này là đối phương sẽ không có biện pháp gì nữa. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, loại suy nghĩ này ngây thơ buồn cười tới nhường nào a.
- Nhiếp Vân Chúa Tể, nếu không chúng ta nghỉ ngơi một chút a.
Toàn lực phi hành chừng mấy ngày, Vô Nhật Chúa Tể có chút chịu không nổi, cho nên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói.
- Ngồi cổ thuyền đi, như vậy cũng có thể đi nhanh một chút!
Bàn tay của Nhiếp Vân chộp ra một trảo, ném ra Phá Thần chu, thân thể khẽ búng một cái, đáp xuống bên trên.
Vô Nhật Chúa Tể không thể làm gì khác hơn là bay theo hắn.
- Ngươi chỉ rõ phương hướng, Phù Ám Triều, Đoạn Diệc, các ngươi thay phiên nhau khống chế!
Đứng ở đầu thuyền, Nhiếp Vân phân phó một câu.
- Vâng.
Phù Ám Triều, Đoạn Diệc khống chế Phá Thần chu đã quen việc dễ làm, cổ thuyền to lớn lập tức hóa thành một đạo quang mang bay thẳng về phía xa xa.
- Vô Nhật, chúng ta nói tường tận về Đan Thần Chúa Tể một chút đi. Như vậy cũng có thể chuẩn bị trước một chút!
Đứng ở trên boong cổ thuyền, Nhiếp Vân cười nói với Vô Nhật Chúa Tể.
Hiểu rõ đối phương hơn thì mới có thể nắm giữ cục diện tốt hơn. Đối mặt với một vị Chúa Tể có thể không ra tay là tốt nhất. Đương nhiên, nếu như phải xuất thủ thì hắn cũng tuyệt không sẽ chần chờ.
- Đan Thần Chúa Tể ở Đan Thần cốc, là chỗ có phòng ngự tốt nhất mà ta từng thấy. Nếu như cứng rắn xông vào, sợ rằng rất khó. Một khi tới nơi ta có thể lấy thân phận lão bằng hữu chui vào, sau đó nội ứng ngoài hợp, phá vỡ trận pháp, để cho các ngươi đi vào theo!
Vô Nhật Chúa Tể nói.
- Cái gì? Phòng ngự tốt nhất, vì sao lại nói như vậy?
Thực lực Chúa Tể cũng không sai biệt lắm, phòng ngự mà mỗi người bố trí đều không kém nhau nhiều, Vô Nhật Chúa Tể đã nói như vậy, nhất định phòng ngự của Đan Thần cốc này vượt xa tài nghệ của đối phương a.
- Trước đó ta cũng đã nói, Đan Thần Chúa Tể bởi vì tài luyện đan cho nên có rất nhiều Chúa Tể đều nguyện ý giao hảo với hắn. Đan Thần cốc là nơi hắn tốn vô số bảo vật, cùng với tám vị Chúa Tể đồng thời xuất thủ, lại tốn thời gian hai vạn năm luyện chế mà thành. Mặc dù nghe qua tên là một cái sơn cốc, thế nhưng trên thực tế là pháp bảo có thể di động. Trận pháp phòng ngự một khi khởi động toàn bộ là có thể so với thần binh Chúa Tể. Nếu như quả thật không muốn để cho người ta đi vào, Chúa Tể chúng ta quả thực cũng không có biện pháp nào khác..
Vô Nhật Chúa Tể lắc đầu, mặc dù hắn nói là Chúa Tể chúng ta không có biện pháp tiến vào. Nhưng ý nói là trước mắt chỉ sợ Nhiếp Vân cũng không có cách nào cứng rắn tiến vào.