- Tốt, rút lui!
Bị chằm chằm một hồi, thủ lĩnh thành vệ đội không chịu nổi áp lực cho nên thét dài ra lệnh.
Đại nhân vật đọ sức không phải tiểu nhân vật như bọn họ có thể lẫn vào trong đó, biện pháp tốt nhất chính là trốn tránh, giả bộ không biêt gì cả, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào!
Vào lúc hộ vệ lựa chọn tránh lui, những kẻ không có mắt cũng không rời đi, Nhiếp Vân không ra tay, Hắc Hùng bước về phía trước một bước lập tức đánh chết đội ngũ mấy ngàn người, từ đó những kẻ bảo hộ hoàng tộc tan tác chạy trốn.
Một đường tiến lên phía trước, bọn họ lập tức tới trước hoàng thành.
- Chủ nhân, chúng ta trực tiếp xông vào sao?
Nhìn tưởng thành bao phủ hoàng thành trước mặt, đôi mắt Phong Lang Vương bộc phát hào quang hưng phấn, nó thét dài hỏi thăm.
- Không cần!
Tùy ý khoát khoát tay, Nhiếp Vân đứng phát dậy, bàn tay của hắn ấn về phía trước một cái.
Ầm ầm!
Kiên trúc cao lớn của hoàng thành trước mặt bị hắn ấn một cái liền sụp đổ ầm ầm, nham thạch vỡ thành bột mịn, bụi đất tung bay, vô số hộ vệ thủ thành biến thành thịt nát.
- Ta đếm ba tiếng, hoàng đế đế quốc lập tức cút ra đây cho ta, có thể ta chỉ giết một mình ngươi, nếu không cả hoàng cung gà chó không tha.
Hắn đứng chắp tay sau lưng, Nhiếp Vân lạnh lùng lên tiếng, lời của hắn nói vang vọng bầu trời, vang vọng cả hoàng thành.
Nghe được đại thần nói dẫn đầu yêu thú là Nhiếp Vân, hoàng đế đế quốc suýt nữa bị sặc khí không tở nổi, hắn giãy dụa cả buổi mới có thể ngồi dậy, hắn nhìn chằm chằm vào một đám đại thần.
- Các vị Thần Phong đế quốc lần này tiến vào thời điểm sinh tử tồn vong, kính xin các vị cùng ta nghênh chiến kẻ thù, chỉ cần có thể chém giết Nhiếp Vân nghịch tặc phản quốc, ta sẽ mở bảo khố hoàng cung ba ngày, mọi người có thể thỏa thích lựa chọn bảo vật.
- Mở bảo khố hoàng cung, thỏa thích lựa chọn bảo vật sử dụng?
Một đám đại thần nghe xong lời này liền nổ tung nồi.
Phong thị gia tộc thống lĩnh đế quốc không biết bao nhiêu năm tháng, tích lũy tài phú toàn bộ đều tập trung trong bảo khố hoàng cung, binh khí hoàng tộc, bí tịch hoàng tộc thượng phẩm. . . Các loại thứ tốt nhiều không kể xiết, dĩ vãng cho dù tướng quân đế quốc đánh thắng trận cũng không quá đáng được lựa chọn một vật ban thưởng, bây giờ lại mở bảo khố ba ngày, thỏa thích chọn lựa, ban ân này quá lớn rồi.
Nội tâm đám đại thần chấn động không nhỏ.
- Như thế nào? Các vị cùng ta cộng đồng đánh chết phản tặc, hắn cũng chỉ mới đạt tới Chí Tôn mà thôi, chúng ta nhiều người như vậy, phối hợp vũ kỹ, chỉ cần vận dụng chiến trận thoả đáng, đánh chết hắn không phải việc khó.
Hoàng đế đế quốc cắn răng nói ra.
- Tốt, bảo vệ đế quốc ta nghĩa bất dung từ!
Một đại thần đứng ra trong đám đại thần, ngữ khí uy phong lẫm lẫm.
- Ta thề chết theo bệ hạ!
Lại một đại thần đi lên phía trước.
Liên tục hai đại thần đi tới, hào khí cả đại điện áp lực khó chịu, những đại thần còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không có lựa chọn.
Có thể làm đại thần đương nhiên địa vị không thấp, cả đám không phải kẻ ngốc, biết rõ tình huống hiện tại không nên đứng thành hàng, đứng đúng thì vui vẻ đầm đìa, đứng sai bản thân chết không nói, chỉ sợ cả nhà cũng chết sạch.
- Các vị nhanh tỏ thái độ đi, Phong thị ta kinh doanh Thần Phong đế quốc nhiều năm, cho dù Nhiếp Vân có thực lực mạnh hơn nữa cũng chỉ có một người mà thôi, hi vọng các ngươi nên đưa ra lựa chọn chính xác, nếu không cũng không nên trách bổn hoàng tâm ngoan thủ lạt.
Nhìn thấy chỉ có hai người tỏ thái độ, những người khác đang trông xem thế nào, hoàng đế đế quốc cố nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh lên tiếng.
- Một tiểu tiểu Nhiếp Vân mà thôi, cho dù thực lực cường giả Chí Tôn mạnh hơn nữa nhưng làm sao có thể ngăn cản thiên quân vạn mã? Ta đi theo tùy tùng bệ hạ đánh chết phản tặc!
Lại một đại thần đứng ra.
- Cường giả Chí Tôn không thể ngăn cản thiên quân vạn mã nhưng muốn lấy thủ cấp thượng tướng trong thiên quân vạn mã chỉ là trò đùa mà thôi.
- Tuy những đại thần chúng ta cầm bổng lộc đế quốc nhưng không có nghĩa cầm thân gia tính mạng dán vào.
Một lời nói bất âm bất dương vang lên, rốt cuộc có đại thần lựa chọn con đường khác.
- Quốc nạn trước mắt, hiện tại dám phản bội ta, vậy thì chết đi!
Đã sớm biết rõ có người sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, đột nhiên hoàng đế đế quố đưa tay tấn công tên đại thần vừa lên tiếng.
Răng rắc!
Đại thần này bị đánh thành thịt nát.
Hoàng đế đế quốc có thực lực Khí Tông đỉnh phong, tuy đại thần này không kém nhưng cũng chỉ là Khí Tông sơ kỳ, căn bản không phải đối thủ của hắn.
- Còn có ai muốn đầu hàng? Không có ý định ra sức vì đế quốc?
Một chiêu đánh chết vị đại thần phản đối, hoàng đế đế quốc đứng lên khí thế như lang như hổ bộc lộ răng nanh lang sói.
Đừng nhìn hắn khúm núm trước mặt Nhiếp Vân, dù sao hắn là hoàng đế đế quốc, một khi tức giận khí thế vương giả tràn ngập, từ đó người trong đại điện không dám thở mạnh cái nào.
- Chúng ta thề sống chết thuần phục hoàng đế!
Biết rõ lúc này dám nói nhảm nhất định sẽ bị chém giết, tất cả mọi người cùng đáp ứng.
- Tốt, thuần phục ta là tốt rồi, hiện tại chúng ta cùng ra khỏi thành đối chiến phản nghịch, một khi ta phát hiện có người trên đường đào tẩu, tru diệt cửu tộc!
Hoàng đế đế quốc lúc này cũng phóng xuất khí chất sát phạt quả quyết và khí thế vương giả của bản thân.
- Vâng!
Chúng đại thần đồng thời lên tiếng.
Oanh!
Bọn họ vừa mới cam đoan xong, lại đột nhiên có tiếng nói vang vọng cửu thiên giống như sấm sét vang vọng bên tai.
- Ta đếm ba tiếng, hoàng đế đế quốc lập tức cút ra đây cho ta, có thể ta chỉ giết một mình ngươi, nếu không cả hoàng cung chó gà không tha!
- Cái gì? Vân Vương. . . Nhiếp Vân đã đi tới hoàng cung?
- Thành vệ đội bên ngoài làm gì?
- Lần này hoảng bét, cường giả Chí Tôn tiến vào Hoàng thành, ai là đối thủ?
Nghe tiếng la to, toàn bộ đại thần há hốc mồm, vừa rồi còn thề son sắt, đảo mắt đã đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nếu như Nhiếp Vân bị đại quân ngăn cản ở ngoài thành, nhóm người mình có lẽ còn dám tiến lên kêu gào một hồi, bây giờ người ta đã giết tới hoàng cung, bây giờ ai dám đứng ra?
Khí Tông khiêu chiến Chí Tôn? Chỉ cần đầu óc không bị hư sẽ không ai làm thế.