Trong tiên âm đại đạo khi nói tới chữ “Giết”, tâm lý đám người này nhận định hắn sẽ giết bọn họ, cho nên linh hồn không thể thừa nhận nổi.
- Mười lăm vạn thần thạch? Thật đại thủ bút!
Nhiếp Vân cười lạnh:
- Viên Cửu, dẫn bọn chúng đi thẩm vấn.
Cho dù là kẻ nào muốn đối phó mình cũng không thể nói tỉ mỉ, dù sao nhiều người ngoài như thế truyền đi sẽ có phiền toái không ít, mặt khác, nếu muốn đối phó kẻ khác, hắn từ trước đến nay đều chủ động xuất kích, nếu những người này nghe được chắc chắn để lộ tin tức..
- Vâng!
Viên Cửu gật gật đầu, bàn tay cầm lấy đám người kia đi vào trong hậu viện.
- Ha ha, để các vị chê cười, hôm nay ta mệt nhọc, cũng có chút việc riêng cần xử lý, muốn chữa bệnh, kính xin ngày mai tới hẹn trước...
Viên Cửu dẫn người rời đi, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng mới nói xin lỗi.
- Đại sư nghỉ ngơi đi, gặp được chuyện như vậy cũng nên giải quyết một chút.
- Chúng ta bệnh không phải ngày một ngày hai, ngươi nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi xong lại trị cũng không muộn.
- Đại sư bận rộn, hôm nay chúng ta giao phí hẹn trước, lúc nào sắp xếp xong lại tới trị liệu.
Trải qua chuyện này, danh khí của Nhiếp Vân y quán không những không yếu bớt mà còn lợi hại hơn rất nhiều, trước kia có kẻ còn trông xem thế nào, biết rõ ràng từ đầu đến cuối, cả đám hưng phấn đỏ mắt, hận không thể hiện tại nhờ vị y đạo đại sư này xem bệnh cho mình.
Người chính là như vậy, có được tính bầy đàn, nếu như không có chuyện này, tất cả mọi người sẽ cho rằng Nhiếp Vân tuổi tác không lớn, cho dù thực lực y đạo đại sư không kém nhưng y thuật không có bao nhiêu lợi hại, xảy ra chuyện này, mọi người có ấn tượng mạnh hơn về hắn.
Bởi vì ngươi thực lực yếu, người khác cũng sẽ không biết tốn cái giá lớn như thế hại ngươi.
Có thể xuất ra đan dược làm người ta giả chết, lại có thể điều động người Hạo Thiên lâu động thủ, thân phận của kẻ hãm hại không kém... Làm cho nhân vật lợi hại như thế hãm hại, nói rõ vị Nhiếp Vân đại sư này có y thuật cao minh, đã đạt tới mức làm kẻ khác kiêng kị.
Vừa nghĩ như thế tất cả mọi người đều giật mình.
Trước kia còn cảm thấy y quán giao phí hẹn trước cao, hiện tại trong lòng cảm thấy may mắn.
Nhờ có phí hẹn trước cao như vậy, nếu không mỗi người đều đến chữa bệnh, lúc nào mới có thể tới phiên bọn họ?
- Đa tạ mọi người thông cảm, tại hạ đi xử lý việc tư.
Thấy mọi người thông cảm, nội tâm Nhiếp Vân suy nghĩ cũng hiểu ra cách nghĩ của đám người này, lúc này cười nhạt một tiếng, không nói thêm lời nào và quay người đi vào trong.
Vừa đi vài bước, hắn nhíu mày một chút, lúc này liếc mắt nhìn về phía sau, phát hiện cũng không có gì, lúc này mới tiếp tục đi tới.
Sau khi đi tới hậu viện Nhiếp Vân dừng bước.
Tinh thần lập tức lan tràn ra chung quanh, hắn nhìn mọi hướng và mở thiên nhãn quan sát.
- Chẳng lẽ cảm giác sai?
Xem một lúc không phát hiện cái gì, Nhiếp Vân lắc đầu.
Vừa rồi hắn đi tới hậu viện, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn hắn, hơn nữa còn theo sau, lúc này mới dừng bước, chỉ có điều nhìn một hồi, thủ đoạn ra hết cũng không phát hiện cái gì.
- Không gian chi lực nạp vật thế giới!
Thiên nhãn nhìn không thấy, linh hồn cũng nhìn quét không ra, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, không gian chi lực nạp vật thế giới lan ra chung quanh.
Hô!
Không gian chi lực lan tràn không xa, một thân ảnh lập tức xuất hiện trong đầu, còn cách hắn bảy tám mét.
- Này...
Nhiếp Vân sững sờ, trong lòng có chút khiếp sợ.
Thứ nhất, có người tới gần hắn như thế, linh hồn, thiên nhãn đều nhìn không ra, thực lực người này mạnh cỡ nào? Tìm hắn có mục đích gì?
Thứ hai, chưa bao giờ sử dụng không gian chi lực nạp vật thế giới biến thành tinh thần lực quét nhìn, không nghĩ tới lần thứ nhất sử dụng đã có hiệu quả tốt như thế.
Bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, đối phương nấp thời gian dài như vậy nhưng không có động thủ nói rõ không có địch ý, nếu không hắn khẳng định chết vài lần rồi.
Nghĩ vậy, Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt, hắn nhìn về vị trí của bóng người đang đứng và cúi đầu.
- Không biết vị tiền bối nào tới, Nhiếp Vân không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.
Mặc kệ đối phương có ác ý hay không, thực lực cũng không phải hắn có thể chống lại, cho nên khách khí một chút cho thỏa đáng.
- Ngươi nhìn thấy ta?
Vừa dứt lời có âm thanh kinh ngạc vang lên, là trung niên nhân đi ra.
Hắn chính là Đế Quân bệ hạ cao cao tại thượng.
Vị cường giả Đế Quân này là Đế cấp, vận dụng thủ đoạn không gian đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, dựa theo đạo lý chỉ cần không đạt tới Đế cảnh, không người có thể phát hiện, tuy thiếu niên này là Vương cảnh viên mãn nhưng làm sao thấy hắn?
- Tại hạ là thầy thuốc, trời sinh mẫn cảm với khí tức sinh mệnh, vừa rồi chỉ cảm thấy có người đi theo mình mà thôi, lúc này mới mạo muội nói lung tung, cũng may mắn nói trúng.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Chuyện không gian chi lực của nạp vật thế giới không thể nói với người nào, chỉ có thể kiếm cớ qua loa mà thôi.
- Trời sinh mẫn cảm với khí tức sinh mệnh? Khó trách bằng chừng ấy tuổi đã có thể lý giải y đạo tới mức độ này.
Trung niên nhân mỉm cười gật gật đầu, cũng không nghi ngờ.
Thế giới này có rất nhiều người trời sinh có được bản lĩnh mà người khác không có, hắn có thể lý giải y thuật sâu như vậy cũng nói rõ hắn có bản lĩnh, có thể nhận ra cường giả Đế cấp ẩn nấp cũng không có gì.
- Không biết tiền bối tìm tại hạ làm gì?
Thấy đối phương không nhiều lời hỏi thăm, Nhiếp Vân thở ra một hơi và khó hiểu hỏi.
Người trước mắt có thực lực cụ thể như thế nào, hắn nhìn không ra, nhưng hắn biết rõ nhất định là người cường đại hơn cả Nam Hoa lão tiên!
Dù sao Nam Hoa lão tiên có thủ đoạn ẩn nấp không bằng người này.
Người có thực lực như thế, dựa theo đạo lý bình thường sẽ không xuất hiện chung với hắn, vì sao đột nhiên xuất hiện tại đây?
- Sớm nghe nói qua y thuật của ngươi kinh người, cho nên... Sang đây xem xem, xem ra quả nhiên danh bất hư truyền.
Trung niên nhân nói.
- Tiền bối khách khí, chỉ xem nhiều quyển sách mà thôi.
- Mời tiền bối vào trong ngồi, Lưu Trúc, mau dâng trà ngon tới đây.
Nghe được đối phương nói tới y thuật, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Nói như vậy không phải muốn giết hắn.