Trong lòng Nhiếp Vân suy tư.
Người khác đi tới nơi này, nhất định sẽ bị khí tức chấn động mà Kim Lăng thảo tán phát ra mà trực tiếp tiến lên ngắt lấy. Làm như vậy sẽ trực tiếp rơi vào vòng vây của Thiên Tâm Đằng, bị nó giết chết.
Sợ rằng đã có không ít đệ tử bởi vì thiếu hiểu biết mà chết như vậy.
Hỗn Loạn sơn khắp nơi đều là nguy hiểm, hơn nữa những đệ tử này cũng không nổi danh, cho nên mới không khiến cho cao tầng chú ý, làm cho gốc Thiên Tâm Đằng này mới có thể sống đến bây giờ.
- Cỗ khí tức vừa rồi đang ở gần đây, nhất định là một gốc tuyệt thế dược thảo.
Ngay khi Nhiếp Vân đang suy nghĩ xem làm sao có thể luyện hóa được Thiên Tâm Đằng thì đột nhiên trong không khí sinh ra một tiếng nổ vang dồn dập, lại có hai bóng người vọt tới.
Một người trong đó còn chưa tới nơi thì thanh âm đã vang vọng tới, trong mắt mang theo vẻ tham lam tìm kiếm khắp nơi.
- Đi mòn gót giày không thấy, tới lúc tìm được lại không tốn chút công phu. Hai người này chắc hẳn là người của Vạn Nhận sơn a. . .
Thân thể co rút lại, thân thể Nhiếp Vân lần thứ hai ẩn nấp, triệt để dung hợp với hoàn cảnh chung quanh, làm cho người khác không nhìn ra được.
Hai người bay tới kia lúc trước hắn đã gặp qua, là đệ tử mà Vạn Nhận sơn phái ra, trước đó nhìn thấy đám người này hắn đã cười nhạt, vốn có đang nghĩ ngợi xem làm sao có thể tìm được đám người này. Thế nhưng không ngờ đối phương lại tự mình đi tới, hơn nữa nhìn bộ dáng đúng là bị khí tức của Kim Lăng Thảo hấp dẫn, định tự chui đầu vào lưới.
- Vừa đang nghĩ xem làm sao có thể luyện hóa gốc Thiên Tâm Đằng này thì các ngươi lại tới, quả thực là người tốt. . .
Nhiếp Vân mỉm cười.
Thiên Tâm Đằng thuộc về một loại thực vật hỗn độn sinh mệnh cực mạnh, cường đại vô cùng. Bằng vào thực lực của hắn bây giờ, muốn luyện hóa nó cũng không dễ dàng chút nào, cho dù có thể thành công thì cũng phải tốn hao không ít thứ, còn phí một phen tay chân. Chi cần hơi có chút vô ý còn có thể đưa tới phiền phức càng nhiều hơn. Lúc này có hai người này tự chui đầu vào lưới thì lại khác.
Chỉ cần mượn thế hoàn mỹ là hoàn toàn có thể thu Thiên Tâm Đằng vào tay, đánh chết hai người này, mượn hai người này luyện hóa Thiên Tâm Đằng.
- Kỷ Dạ sư huynh, mau nhìn, là bụi dược thảo kia.
Trong lòng Nhiếp Vân đang tính toán thì v hai người vừa mới ọt tới đã thấy được linh dược đứng sững ở trong sơn cốc. Linh khí khổng lồ giống như giao long phun ra nuốt vào, dược hương xông vào mũi, làm cho người ta hít vào đã cảm thấy tâm trí thoải mái.
- Là Kim Lăng Thảo, tuyệt đối có thọ mệnh trăm vạn năm. . .
Trong mắt của người gọi là Kỷ Dạ sư huynh kia hiện lên vẻ tham lam:
- Không ngờ tới không tìm được đám nhát gan Quy Khư Hải thì lại thấy được thứ này, thực sự là trời cũng giúp ta a!
Điên cuồng cười một tiếng, mười ngón tay của Kỷ Dạ sư huynh khẽ động, từng đạo khí tuyến từ trên đầu ngón tay hắn bắn ra.
Ầm ầm!
Thiên địa sơ khai, nhất nguyên phục thủy, lực lượng nổ tung như giót áp mưa sa ập xuống. Bao phủ toàn bộ sơn phong vào bên trong. Ngăn cách khí tức trong đó, triệt để phong ấn.
Vừa ra tay đã đem che lại khí tức phát tán ra chung quanh, lại cắt đứt khí tức, rất rõ ràng đã cho thấy hắn ta muốn nuốt một mình gốc dược liệu này.
- Thực lực của cường giả Hai ngàn bảy trăm đại đạo?
Thấy hắn xuất thủ, sắc mặt Nhiếp Vân nhất thời ngưng trọng.
Đám người kia tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng một khi không nhìn ra trị số tu luyện đại đạo thì không có biện pháp xác định thực lực, chỉ có nhìn hắn xuất thủ thì mới biết được lực chiến đấu chân chính ra sao.
Kỷ Dạ sư huynh này lực lượng no đủ tràn đầy, cường đại mà hùng hậu, vừa mới động thủ đã biết, Kê Huyền so sánh với hắn quả thực giống như là trẻ con với gia gia vậy. Nực cười tới cực điểm. Cho dù là hắn, nếu như muốn đánh chết đối phương cũng không hề dễ.
Thực lực của Nhiếp Vân bây giờ, lại thêm tất cả thủ đoạn cộng lại, tối đa cũng chỉ chừng hai nghìn sáu trăm năm mươi tới hai nghìn sáu trăm bảy mươi. Gặp phải đối thủ mạnh hơn thì hắn cũng chỉ có thể đào tẩu, đối mặt cường giả Hai ngàn bảy trăm đại đạo như Kỷ Dạ, rất khó chiến thắng.
Trước đây Kê Huyền chỉ có thực lực Hai nghàn sáu trăm đại đạo, đạt được loại cảnh giới này, mỗi khi lĩnh ngộ thêm một đại đạo, thực lực đều bạo tăng hơn không ít, huống chi là hơn một trăm đại đạo.
- Sư huynh. . .
Thấy Kỷ Dạ có động tác như vậy, người còn lại hoảng sợ vô cùng.
- Yên tâm đi, không thiếu chỗ tốt của ngươi. . .
Kỷ Dạ sư huynh hừ lạnh một tiếng:
- Linh dược có thể sống tới trăm vạn năm đều có linh tính cực mạnh, ngươi ở đây coi chừng, cẩn thận đề phòng nó đào tẩu. . .
Phân phó một tiếng, khí tức trên người của Kỷ Dạ sư huynh kia càng ngày càng mạnh, thân thể tung lên rồi mạnh mẽ đáp xuống, đi tới trước mặt Kim Lăng Thảo.
Tuy rằng thực lực của hắn so với Nhiếp Vân còn mạnh hơn, nhưng mà không lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo. Thiên Tâm Đằng lại ẩn giấu thâm sâu như thế. Khiến cho hắn căn bản không nghĩ ra được gốc dược liệu này chỉ là một cái mồi. Sát khí chân chính chôn ở chỗ sâu dưới mặt đất a.
Trong mắt lóe lên vẻ tham lam, bàn tay của Kỷ Dạ sư huynh giống như đao phong, lực lượng lan tràn, bắt về phía dược liệu.
Loại dược liệu cấp bậc này đều có linh tính, muốn bắt lấy, đầu tiên phải phong tỏa bốn phía, áp chế linh khí.
Sưu!
Ngay khi bàn tay hắn tiếp xúc với dược liệu, đột nhiên có một cái dây không biết từ chỗ nào lan tràn qua, lập tức ngăn cản bàn tay của hắn.
- Cái gì?
Con ngươi co rút lại, Kỷ Dạ hoảng sợ không thôi.
Bất quá dù sao hắn cũng là cường giả Hai ngàn bảy trăm đại đạo, tuy rằng khiếp sợ nhưng vẫn chưa có hoảng loạn. Da dẻ toàn thân đột nhiên bắn ra mấy đạo kiếm quang, cắt về phía cái dây kia.
Đạt tới loại thực lực kia như hắn, nhất cử nhất động đều tự thành võ đạo, những kiếm quang này tuy rằng nhẹ nhàng bắn ra, thế nhưng lại mang theo uy thế của Hỗn Độn thần binh thượng phẩm, trên dây nhỏ kia tóe lên tia lửa. Bị cắt thành bốn năm phần.
Sưu Sưu sưu!
Mạnh mẽ chặt đứt dây nhỏ, lại có hai cái cây khác từ bên dưới chui ra, trong nháy mắt kéo tới toàn bộ tay chân hắn.