- Như thế nào?
Tử Đồng Bất Hủy dừng lại, hắn nhìn sang.
- Tế đàn này quá cổ quái, ta nghĩ... Chúng ta nên chờ chủ nhân quay về rồi nói sau.
Đoạn Diệc không tốt giải thích, cũng sợ giải thích đối phương cười nhạo mình nhát gan, càng dẫn phát cảm xúc mặt trái, đành phải mang Nhiếp Vân ra
- Ách, như thế. . .
Tử Đồng Bất Hủy gật gật đầu:
- Vạn nhất nơi này giống như chúa tể nói, là đầu mối then chốt rời khỏi nơi đây, chúng ta đi vào trước mà không đợi chủ nhân, thật sự không đúng!
- Đúng vậy a, không nên!
Nghe hắn đồng ý, hai người thở ra một hơi.
- Chờ một chút, chúng ta không nên đụng vào trung tâm tế đàn, chỉ xem bọn chúng tế tự cái gì là được rồi.
Tử Đồng Bất Hủy cười:
- Yên tâm đi, chỉ nhìn xem, ta cam đoan không chạm vào cái gì.
Nói xong cũng không quan tâm hai người, hắn đi dọc theo hành lang lên trên.
- Gia hỏa này...
Thấy hắn không nghe vẫn đi về phía trước, hai người lắc đầu.
Gia hỏa này chỉ nghe lời Nhiếp Vân, đổi lại những người khác nói cái gì đều vô dụng.
- Tế đàn này cổ quái, nếu hắn cố ý đi lên, chúng ta cũng theo sau đi, vạn nhất gặp chuyện không may thì không ai bàn giao đâu!
Nhìn thấy gia hỏa này tiến lên, Đoạn Diệc im lặng, thật sự không có biện pháp.
- Không nóng nảy, nếu quả thật có chuyện, mấy người chúng ta đi lên cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại rất dễ dàng bị người ta một mẻ hốt gọn, theo hắn thì không bằng chờ ở đây, xem Tử Đồng Bất Hủy phản ứng thế nào, không có chuyện gì là tốt nhất, có chuyện, trực tiếp tiến lên cũng được!
Linh Tú Đại Đế nói.
- Ân!
Đoạn Diệc gật đầu.
Dù sao đài tế tự chỉ lớn như thế, thật muốn gặp chuyện không may cũng tới kịp, không cần quan tâm quá nhiều.
Đã có quyết định, hai người không nhúc nhích, đồng loạt nhìn lên người Tử Đồng Bất Hủy, nhìn thấy hắn bước tới tấm bia đá ở khu vực trung tâm tế tự.
Tấm bia đá cao hơn người, nó rất rộng và hùng tráng, phía trên điêu khắc rất nhiều đường vân.
Tử Đồng Bất Hủy đứng trước tấm bia xem một hồi, quay người về phía sau và hô to.
- Ah... Các ngươi mau tới đây!
- Đúng, đúng. . .
Đột nhiên Tử Đồng Bất Hủy rống to một tiếngâm thanh như sấm sét, dường như mang theo sợ hãi.
- Như thế nào?
Nghe được tiếng la, hai người Đoạn Diệc cảm thấy đồng tử co rút.
Tử Đồng Bất Hủy có thân thể mạnh mẽ, tuy cũng giảm bớt tu vi, sức chiến đấu còn mạnh hơn bọn họ quá nhiều, lúc này kêu lên với ngữ khí hoảng sợ, chẳng lẽ thực phát sinh chuyện gì?
- Qua xem!
Đoạn Diệc, Linh Tú Đại Đế nhìn nhau, rốt cuộc không kìm nén được đồng thời nhảy lên tiếng thẳng lên hàng lang.
Nhiếp Vân không ở chỗ này, gặp phải chuyện gì cũng phải ba người hỗ trợ lẫn nhau, bằng không gặp chuyện không may không ai có thể chống đỡ nổi.
Hành lang có vài chục bậc thang, không qua bao lâu đã đi tới nơi.
Tấm bia đá nằm ở trung tâm của tế đàn, khi tới gần thì nó còn cao hơn nhiều, còn cao hơn Tử Đồng Bất Hủy một cái đầu, trong đó ẩn chứa khí tức nhộn nhạo âm trầm, phía trên có ba chữ lớn viết bằng máu tươi, mang theo màu đỏ sậm, nhận không ra, cũng chưa bao giờ thấy qua.
Văn tự không giống hỗn độn văn tự, cũng không liên quan chút nào.
Chữ phía trên giống như đồ án kỳ quái, dường như vẽ ba người, biểu lộ giống như đúc.
Đầu tiên là giãy dụa trong biển khổ, dốc sức liều mạng muốn lao ra, lại có vô số dây nhỏ quấn quanh thân thể, cuốn lấy cổ tay, cổ chân và đầu làm hắn không cách nào thoát ly biển khổ.
Thứ hai tĩnh tọa trong gian phòng đầy hoa tươi, phía trước có vô số mỹ vị phong phú, trên giường còn có vài mỹ nữ đang nằm, trên người mang theo đầy vàng, giàu có mỹ hảo, những hinfha nhr này làm người ta sa vào trầm luân, không cách nào tự kềm chế, mang theo biểu lộ thống khổ.
Hình thứ ba có chút mơ hồ, lần đầu tiên nhìn vô cùng rõ ràng, càng nhìn kỹ càng cảm thấy mơ hồ, nhìn thấy l;ần cuối cùng liền quên sạch tất cả những gì nhìn thấy, hình ảnh người bên trong làm cái gì, sau khi xem một lúc liền không nhớ rõ.
Trên tấm bia đá có ba chữ, ba hình vẽ, giống như đúc ba người, không có đồ đằng, cũng không có nhắc nhở khác, điểm này làm người ta sững sờ vì không rõ ý nghĩa.
Trung tâm tế tự hoặc là bảo vật, hoặc là đồ đằng, tấm bia đá khắc đơn giản như thế, chỉ có ba hình ảnh bào thai, rốt cuộc là thế nào?
Chẳng lẽ kẻ thống trị hư không giới là ba bào thai? Hoặc là... Những người này tròi sinh sùng bái ba bào thai?
Suy nghĩ này xuất hiện trong lòng hai người Đoạn Diệc liền biến mất, cũng không miệt mài theo đuổi, bọn họ nghe theo tiếng la của Tử Đồng Bất Hủy tiến tới đây, cũng không quan sát cẩn thận, thân ảnh vượt qua tấm bia đá.
Lúc này Tử Đồng Bất Hủy đang đứng sau tấm bia đá, hắn mở to mắt với gương mặt không thể tưởng tượng nổi, trên người không có bị thương, chung quanh cũng không có nhìn thấy dấu vết chiến đấu.
Nhìn thấy hắn không có chuyện gì thì hai người yên tĩnh lại.
- Phát sinh chuyện gì mà ngạc nhiên như thế?
Đoạn Diệc quát lớn.
Gia hỏa này có bệnh hay không, không có việc gì ngươi mò mẫm ồn ào cái gì, làm hại bọn họ lo lắng một hồi, thiếu chút nữa sợ tới mức dọa hỏng, người không biết sẽ bị hù chết đấy.
- Vạn... Vạn Pháp chúa tể!
Không để ý tới hắn quát lớn, Tử Đồng Bất Hủy vẫn khiếp sợ như cũ, hắn chỉ về phía trước.
- Vạn Pháp chúa tể? Không phải chủ nhân đi tìm hắn sao? Xảy ra chuyện gì?
Cau mày một cái, Đoạn Diệc nhìn theo hướng hắn chỉ và sắc mặt biến hóa.
- Vạn Pháp chúa tể?
Linh Tú Đại Đế sửng sốt, lúc này cũng nhìn rõ ràng tình huống trước mặt, chỉ thấy phía sau tấm bia đá không có đường vân và những thứ khác, chỉ có một người bị khóa sắt khóa lại và không nhúc nhích.
Người này đã lâm vào hôn mê, trên người không có thương thế, hô hấp đều đều, hắn chính là Vạn Pháp chúa tể mất tích lúc trước!
Hắn... Mất tích sau lưng mọi người, lúc này lại bị trói trên tế đàn.
Nhìn nhau, mọi người đồng thời cảm thấy khí lạnh bốc lên sau lưng mình.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tại sao Vạn Pháp chúa tể xuất hiện tại đây? Nhiều người nơi đây đang tế tự cái gì?
- Chẳng lẽ dùng tính mạng Vạn Pháp chúa tể hiến tế sao?
- Mau cứu hắn.
Linh Tú Đại Đế nghĩ đến cái gì, biến sắc, vội vàng hô lên.
Có chút tế tự dùng giết người hiến tế, kẻ bị bắt lên tế đàn chính là vật hiến tế, Vạn Pháp chúa tể bị người ta khóa ở đây, chẳng phải biến thành vật hiến tế?