- Đúng vậy, thực lực mạnh thì thế nào chứ? Nơi này là Vô Lượng cung, không phải là nhà của các ngươi. Ở đây có Thần Quân Chúa Tể che chở, nếu dám càn rỡ ở chỗ này, ngươi cứ chờ chết đi!
- Không biết trời cao đất rộng, có một ít thực lực đã muốn làm gì thì làm. Nói cho ngươi biết, nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể ngông cuồng a.
Những người khác nghe thấy Tinh Liên nói vậy, cảm giác khiếp sợ biến mất, thay vào đó là sự giận dữ.
Trong Tam giới có vô số cường giả, thế nhưng người tinh thông dược lý tới tột cùng lại không có quá nhiều. Cho nên, trong lòng những người này cũng có chút kiêu ngạo.
Nếu như mới vừa rồi Nhiếp Vân dùng kiến thức dược lýquát lui Lương Hiểu. Như vậy có lẽ bọn họ sẽ tự ti mặc cảm, tự nhận mình so ra kém hơn người khác, sẽ không nói thêm gì nữa. Thế nhưng thứ hắn dùng lại là thực lực, cho nên mọi người đều có chút nổi giận.
Người có thực lực mạnh cũng không phải là bọn họ chưa từng thấy qua, người ta đang giải quyết vấn đề dược viên a. Ngươi có thực lực mạnh chạy tới đây giả bộ cái rắm.
Là đại sư tinh thông dược lý, mỗi một người trong bọn họ đều có hộ vệ cực mạnh. Nếu như những hộ vệ này đi ra thì cũng có thể làm được điểm này. Cho nên, bọn họ đều cảm người dùng thực lực bức lui Lương Hiểu có chút trơ trẽn.
- Câm miệng!
Đối mặt với thanh âm nghi hoặc và quát tháo bên trong phòng, Nhiếp Vân cũng không tức giận, hai mắt híp lại, miệng lại quát lên một tiếng.
Thanh âm không lớn, lại giống như thanh âm vang dội ở trong lòng tất cả mọi người. Cũng giống như một cái chuông lớn vang lên ở bên tai, lập tức cắt đứt thanh âm huyên náo.
Hô Khiếu thiện âm!
Đây là chiêu số ban đầu hắn học cao tăng ở trong Thiên địa lục đạo và phật giới. Trải qua cải tiến, hắn phát hiện ra vẫn có thể chấn nhiếp linh hồn người khác. Khiến cho người ta trong thời gian ngắn không nói nên thành lời.
- Thủ đoạn thật là cao minh, chỉ dùng mấy câu nói đã tập trung tâm tình của tất cả mọi người, đem lửa giận của mọi người chuyển tới trên người ta. Có bản lĩnh như vậy, nếu như ta đoán không sai, ngươi cũng không chỉ là một người đệ tử bình thường a!
Áp chế thanh âm của mọi người xuống, Nhiếp Vân cũng không để ý tới những người khác mà ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Liên trước mắt.
Nữ nhân này có thủ đoạn như vậy. Thanh âm lại có tính đầu độc như vậy, toàn bộ Tam giới cũng không tìm ra được mấy người. Nhất định không thể nào chỉ là một người đệ tử bình thường được.
Nếu như thực sự là đệ tử bình thường, như vậy hoặc là Vô Lượng cung này quá đáng sợ. Hoặc là vị cung chủ Bích Dao kia mù mắt.
- Làm sao ngươi biết được.
Đối với câu hỏi của Nhiếp Vân, Tinh Liên có chút kinh ngạc.
Bây giờ nàng mặc y phục hoàn toàn giống như đệ tử bình thường, lại lấy vải thưa che mặt. Dựa theo đạo lý bình thường mà nói, đối phương có lẽ không nhận ra được a. Tại sao lại nói như vậy chứ?
Trong lòng có chút kỳ quái, thế nhưng Tinh Liên cũng là người thông minh. Hai mắt xoay chuyển, cũng không có trả lời câu hỏi của hắn mà nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Thiếu hiệp nghe ngóng thân phận của ta như vậy, chẳng lẽ đã nắm chắc phần thắng? Chờ sau khi trở thành Khách Khanh trưởng lão sẽ cưới ta đi hay sao?
Câu này vừa không có trả lời câu hỏi của Nhiếp Vân, lại lần nữa dẫn tai họa tới. Quả nhiên, nghe thấy nàng nói như vậy, những người khác lại lần nữa nhìn lại, lửa giận trong mắt không thể kiềm chế được.
- Câm miệng! Cưới ngươi? Ngươi là thứ gì chứ?
Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, lông mày nhướng lên, trong ánh mắt mang theo hàn ý nồng đậm, tựa như đang ở trong trời đông giá rét, lạnh thấu tới tận xương tủy.
- Ngươi...
Tinh Liên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Bởi vì tức giận cho nên mặt nàng đỏ lên, hai ngọn núi cao vút trước ngực nhất thời phập phồng. Lửa giận giống như thủy triều, liên miên không dứt lan tràn trong người.
Nói ra lời này quả thật quá khinh người!
Nàng tự phụ mình xinh đẹp, vô luận đi tới nơi nào cũng đều là trọng điểm chú ý của tất cả mọi người. Cho bây giờ đang che mặt, thế nhưng từ thái độ của những người khác vẫn có thể nhìn ra được. Bọn họ cực kỳ say mê thanh âm của nàng.
Chỉ cần là nam nhân, nàng tự tin, tuyệt đối không có ai có thể ngăn cản được mị lực của nàng. Mà bây giờ người này lại trực tiếp quát lớn... Bảo nàng câm miệng, hắn là thứ gì chứ?
Nàng lớn như vậy rồi mà còn chưa từng chịu nhục như vậy.
Mặc dù tức giận, thế nhưng nàng vẫn cẩn thận nhìn về phía đối phương. Vốn nàng tưởng rằng đối phương cố ý nói như vậy, bất quá chỉ là thủ đoạn hấp dẫn nàng mà thôi. Kỳ thực bản chất lại giống như nam nhân khác vậy. Muốn được nàng coi trọng! Kết quả vừa nhìn một cái, trong lòng nhất thời cực kỳ thất vọng.
Trong mắt đối phương không ngờ lại mang theo vẻ chán ghét, loại chán ghét này đến từ chỗ sâu trong linh hồn, không có một tia che giấu nào. Trần trụi giống như lưỡi đao vậy.
Có thể đoán ra được, nếu như không phải đang ở đây. Nếu như nàng không phải là đệ tử của Vô Lượng cung, rất có thể đối phương sẽ dùng một cái tát đập chết nàng.
Nói cách khác, đối phương không quan tâm tới nàng là chân thật, phát ra từ tận đáy lòng.
- Ta không tin sau khi ngươi nhìn thấy dung mạo của ta còn có thể có bộ dáng này!
Nhìn thấy thái độ chân chính của đối phương, Tinh Liên tức giận tới mức thân thể mềm mại run rẩy. Trong mắt có một đạo hàn mang lóe lên, nàng đi tới trước mặt Nhiếp Vân, bàn tay vạch một cái. Cái khăn che trên mặt rớt xuống dưới đất.
- Tinh Liên, ngươi...
Không nghĩ tới nàng lại làm ra hành động như vậy, nữ đệ tử dẫn Vân Phi tới đây lập tức kinh hãi.
Nữ tử của Vô Lượng cung trên cơ bản sẽ không đem dung mạo cho người ta xem. Làm như vậy là không tuân theo quy định của tông môn. Tinh Liên làm như vậy, bất kể đối phương như thế nào, ít nhất một lát nữa nàng sẽ không tránh được việc bị xử phạt.
- A...
Nương theo tiếng thét chói tai của những đệ tử này, những người khác cũng đồng thời nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, mỗi một người đều ngừng thở, không ngừng nuốt nước miếng.
Nhất là Vân Phi, người này đứng tại chỗ, có chút ngây ngốc.