Ba lần gặp mặt bất quá chỉ chừng mười ngày mà thôi, loại tiến bộ này quả thực là nhanh tới mức đáng sợ!
Nếu như để mặc cho người này trưởng thành tiếp như vậy, sợ rằng chuyện trở thành Chúa Tể là điều đương nhiên. Tới lúc đó, một khi giao thủ, hắn khó mà có thể chiến thắng được.
Nghĩ tới điểm này, sao Kiền Huyết lão tổ có thể nhân từ nương tay cơ chứ? Tinh thần khẽ động một cái, trường đao lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Thần binh Chúa Tể! Kiền Huyết đao!
Hắn thân là cường giả Chúa Tể, thần binh Chúa Tể hoàn toàn có thể tự mình luyện chế ra được. Chỉ cần có đủ tài liệu, đương nhiên muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Chỉ bất quá đối phó với người thực lực yếu, hắn rất ít khi sử dụng nó.
Dù sao hắn cũng là Chúa Tể, đối phó với người không phải là Chúa Tể mà còn phải dùng thần binh Chúa Tể. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, như vậy mặt mũi cũng mất sạch!
Mà lúc này hắn không lo nghĩ được nhiều như vậy, thiếu niên trước mắt này có tốc độ trưởng thành hoàn toàn khiến cho hắn kinh ngạc. Hắn biết, nếu như bây giờ không nhổ cỏ tận gốc, một khi chờ đối phương lớn lên, khi đó hắn sẽ không có vấn đề gì.. Thế nhưng Kiền Huyết vương triều tất sẽ gặp phải đả kích trước nay chưa từng có!
Mâu thuẫn của song phương nếu đã không có cách nào hóa giải. Như vậy cũng chỉ có thể thông qua cái chết của một bên để kết thúc tất cả mọi chuyện mà thôi!
Sưu!
Thần binh Chúa Tể dùng ở trong tay cường giả Chúa Tể, uy lực quả nhiên rất phi phàm, đao mang lăng không đánh xuống, đâm thẳng vào sau lưng Nhiếp Vân, căn bản không để cho hắn có thời gian đi đỡ.
- Đáng giận!
Không nghĩ tới đối phương lại không cố kỵ thân phận như thế, lấy ra thần binh Chúa Tể, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy da đầu tê dại, Nhất Kiếm Lăng vân lại lần nữa xuất hiện nghênh đón công kích của đối phương.
Thình thịch!
Kiếm ý và đao khí va chjam, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy cổ tay mình run run một cái, toàn thân tê dại. Một ngụm máu tươi không tự chủ được mà phun ra ngoài, đồng thời trường kiếm thần binh Chúa Tể cũng không cầm được nữa mà xoay tít trên không trung mấy vòng rồi rơi xuống ở phía xa.
- Tiếp tục trốn!
Một chiêu đã bị trọng thương, vứt bỏ binh khí. Nhiếp Vân biết, một khi hắn đi nhặt, nhất định sẽ mất đi cơ hội chạy trốn. Vì vậy hắn không dám dừng lại chút nào, cố nén hỗn loạn trong cơ thể, tăng tốc chạy về phía trước.
Cường giả Chúa Tể phối hợp với thần binh Chúa Tể quả thực quá đáng sợ, cường đại tới mức căn bản không phải là tồn tại mà hắn có thể chống cự vào lúc này.
- Đừng đi, ở lại với ta đi!
Tăng tốc chạy trốn, khi Nhiếp Vân đang cảm thấy sắp chạy thoát được thì đột nhiên một ngọn núi trước mắt ầm ầm sụp đổ, ngăn cản đường đi của hắn.
Nếu như tiếp tục đi về phía trước mà nói, tất nhiên sẽ bị đỉnh núi đè xuống phía dưới. Nhìn lực lượng sụp đổ kia. Một khi bị đụng phải, cho dù không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng. Chỉ là dưới tình thế cấp bách, Nhiếp Vân cũng không thể làm gì khác hơn là ngừng lại.
Lúc này hắn mới nhìn thấy có một bóng người xuất hiện ở cách đó không xa, ngọn núi trước mắt chính là do người này ném ra.
Phù Hư Đam Sơn!
Phù Hư Chúa Tể!
Người này không ngờ lại đi cùng với Kiền Huyết lão tổ. Vừa mới ra tay đã chặn lại đường đào tẩu của hắn.
- Phù Hư Chúa Tể, ta và ngươi không thù không oán, xin nhường đường. . .
Thấy con đường trước mắt bị toàn bộ ngọn núi phong tỏa, trong lòng Nhiếp Vân như lửa đốt, ý niệm tập trung lại rồi mở miệng, không có chút thất lễ nào.
Đã đắc tội với một vị Chúa Tể, không thể đắc tội với một vị khác nữa. Nếu không, lần này quả thực hắn sẽ phải bỏ mạng ở nơi này.
- Đúng là chúng ta không thù không oán, bất quá ta được người ta nhờ vả. Cho nên ngươi ở lại đây đi!
Phù Hư Chúa Tể cũng lười nói nhảm với Nhiếp Vân, bàn tay lần nữa chộp một trảo, một ngọn núi to khác bỗng nhiên bay lên, lần nữa đè ép xuống dưới.
- Đáng giận!
Thấy đối phương căn bản không cho mình nói chuyện mà trực tiếp xuất thủ, Nhiếp Vân tức giận tới mức liên tục kêu loạn. Thế nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác. Phượng Hoàng Chi dực nhanh chóng vỗ, tức thì thân thể từ trong đỉnh núi chèn ép thoát ra ngoài. Sau đó hắn thay đổi phương hướng chạy trốn về những nơi khác.
Ầm!
Còn chưa đi được bao xa thì đã có một đạo đao mang đánh tới, xé rách không gian trước mặt, khiến cho Kiền Huyết lão tổ đã đuổi kịp tới bên cạnh hắn.
Mặc dù tốc độ củaPhượng Hoàng Chi dực rất nhanh. Thế nhưng so với cường giả Chúa Tể mà nói, vẫn còn kém hơn không ít, căn bản không trốn thoát được!
- Địa Hành!
Dưới tình thế cấp bách, Nhiếp Vân vội vàng chui vào dưới đất.
Một vị cường giả Chúa Tể như vậy đã khiến cho hắn nhức đầu, khó có thể đào thoát. Hai đại Chúa Tể tự mình liên thủ, hơn nữa mỗi người đều lấy ra binh khí, căn bản không để cho hắn có thời gian chạy thoát!
Nhưng mà cho dù trốn không thoát thì cũng phải trốn, cũng không thể ngồi chờ chết được!
mặt đất ở chiến trường tam giới so với Tà Nguyệt Chí Tôn vực còn bền và cứng rắn hơn. Nhiếp Vân vừa mới tiến vào trong đó đã lập tức nhanh chân chạy như điên.
- Ngươi cho rằng trốn ở dưới đất là có thể chạy thoát sao? Nằm mơ đi!
Tiếng cười lạnh của Kiền Huyết lão tổ vang lên, thân ảnh đang đi về phía trước của Nhiếp Vân vội vàng dừng lại. Ngay sau đó hắn lập tức nhìn thấy một đạo đao khí xé rách mặt đất trước mặt. Trước mặt tức thì xuất hiện một cái rãnh sâu đạt tới mấy trăm trượng.
Vừa rồi nếu như không phải hắn có phản ứng nhanh, kịp thời dừng lại. Như vậy chỉ sợ lần này đã bị đao khí trực tiếp xé thành hai nửa.
Sưu!
Nhiếp Vân từ dưới mặt đất chạy trốn lên.
Xem ra muốn chạy trốn từ dưới là chuyện không thể nào, làm không tốt sẽ còn khiến cho mình bị một đao đánh chết. Lúc này chỉ có thể nghĩ biện pháp đối mặt mà thôi.
Nhưng mà. . . Để cho hắn đối mặt với một vị Chúa Tể. . . Cho dù chỉ nghĩ cũng đã cảm thấy run sợ, không có cách nào chiến đấu.
- Đi ra là tốt, vậy thì chờ chết đi!
Thấy hắn từ dưới mặt đất xông lên, Kiền Huyết lão tổ cười ha hả một tiếng. Kiền Huyết đao trong tay lần nữa lăng không đánh xuống, đao mang trong nháy mắt đã đi qua ức vạn dặm. Đồng thời cũng xé rách bầu trời chiến trường tam giới.