Hoàng cảnh viên mãn ngây người, ánh mắt của hắn tuyệt vọng.
Ngô Hoàng tôn giả được xưng là y đạo nổi danh nhất Thần giới dưới Đế cảnh, tuy thế lực gia tộc của bọn họ không kém nhưng muốn thỉnh cầu Ngô Hoàng tôn giả tự mình ra tay, ít nhất cũng phải lão tổ ra mặt mới được!
Nhưng hai canh giờ... Còn chưa tới Vân châu thì làm sao nhờ cứu giúp?
Bảo cường giả Đại Đế thuấn di tới... Đừng nói thiếu gia của bọn họ không có mặt mũi này, ngay cả lão tổ cũng không có!
Nói thật, Minh Tân đại sư nói như vậy chẳng khác nào chặt đứt hi vọng sống sót của thiếu gia.
- Thiếu gia...
Mấy người nâng cáng cứu thương nghe thế cũng biết kết quả, mặt xám như tro.
- Đừng khóc!
Một giọng nói vang lên, thanh niên nằm trên cáng cứu thương mở mắt ra và lên tiếng.
Xem ra hắn cũng nghe rõ những lời vừa rồi.
- Thiếu gia, ngươi tỉnh...
Hoàng cảnh viên mãn vội vàng đi tới.
- Ta tỉnh rồi, sống chết của một người đã sớm được quyết định, đã nhất định phải chết, thương tâm cũng vô dụng, Liễu Hạo cũng nên đưa phí chuẩn bệnh cho Minh Tân đại sư!
Thiếu gia có khí tức rất yếu, tùy thời sẽ phải chết nhưng trong lời nói mang theo uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.
- Vâng!
Hoàng cảnh viên mãn Liễu Hạo đứng lên, hắn cúi đầu với Minh Tân đại sư sau đó đưa không gian giới chỉ tới.
- Đại sư, đây là phí xem bệnh!
- Kẻ hèn này tài sơ học thiển, không cách nào trị liệu thiếu gia, thẹn với lòng sẽ không thu phí, xin thu hồi!
Minh Tân đại sư nhìn không nhìn chiếc nhẫn và khoát tay.
- Đại sư khách khí, mặc dù đại sư bó tay không thể trị độc trong người ta, ta cũng vì thế biết rõ vì sao ta chết, không phải quỷ hồ đồ, ta vô cùng cảm kích, nếu không thu phí, tại hạ mặc dù nhắm mắt cũng khó an tâm.
Thiếu gia ngồi dậy, hắn nhìn sang Minh Tân đại sư trước mặt, chắp tay chào, ngữ khí thành khẩn.
- Việc này...
Minh Tân đại sư sững sờ sau đó gật đầu:
- Thiếu gia cao thượng!
Người bình thường có tâm tính cường giả nhưng khi biết còn hai canh giờ để sống cũng sẽ có cảm xúc sụp đổ, làm ra một ít hành vi quá khích, thanh niên trước mắt tuy hơn hai mươi tuổi nhưng tâm tính trầm ổn, xem sinh tử lạnh nhạt, chỉ phần tâm tính này đã đáng tôn kính.
- Ta từ chối thì bất kính.
Biết rõ từ chối không được, Minh Tân đại sư thu nạp vật giới chỉ, từ đầu tới cuối đều không nhìn trong đó có gì.
- Nếu đã phải chết, cũng không cần bôn ba bốn phía làm phiền người khác, Minh Tân đại sư còn có mật thất, ta muốn bàn giao một ít chuyện trước khi chết, cũng có thể an tâm.
Thấy hắn tiếp nhận chiếc nhẫn, thiếu gia thở ra một hơi, sau đó lại nói.
- Được, Dư Thuận, đóng cửa từ chối tiếp khách, hôm nay không mở cửa.
Thuận tiện thu thập mật thất tu luyện của ta, để thiếu gia vào.
Minh Tân đại sư gật đầu phân phó một tiếng.
Vị thiếu gia này sắp chết nhưng lại đáng giá kết giao, đáng giá tiếp đãi cao nhất.
- Vâng!
Nghe được phân phó, một đệ tử đi tới trước mặt mọi người và nói:
- Chư vị, hôm nay bỉ điếm không tiếp tục kinh doanh, mời trở về đi!
- Được rồi!
Mọi người cũng nhìn mọi chuyện trong mắt, nhìn nhau, lúc này đi ra ngoài, chỉ có mấy người không có rời đi, đi đầu là thiếu niên.
- Vị công tử này, kính xin...
Dư Thuận liền bước lên phía trước.
- Ha ha, không cần phải vội đuổi ta đi... Tại hạ cũng học qua một ít y thuật, hiểu sơ một hai, theo ta thấy vị thiếu gia này tuy bị thương nặng nhưng cứ thế chết đi... Ta cảm thấy không tới mức đó!
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
- Ở đâu xuất hiện người ngông cuồng thế này, nói hưu nói vượn!
- Ngươi dám nghi vấn y thuật của Minh Tân đại sư sao?
- Hừ, không biết học y thuật mèo quào ở đâu, đúng là nói hưu nói vượn, có tin ta đánh ngươi văng ra ngoài không?
- Nơi này không phải nơi ngươi giương oai, lập tức rời đi, tránh phiền toái quán thân.
Thiếu niên nói ra lời này đã kích thích mọi người, cả trăm người liên tục nghị luận với nhau.
Bọn họ tin phục y thuật của Minh Tân đại sư tin phục, thiếu niên này không biết xuất hiện từ đâu, nói hưu nói vượn, quả thực nghi vấn phán đoán của đại sư.
- Tất cả im miệng cho ta!
Hiển nhiên Minh Tân đại sư không nghĩ tới có người lên tiếng như thế, hắn không có quát lớn như mọi người mà là nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có gì giải thích không ngại nói một chút!
- Y đạo không trước sau, người đi trước là sư!
- Bằng vào y thuật của ta không thể cứu chữa vị thiếu gia này, không biết ngươi có biện pháp gì?
Tuy ngữ khí thái độ thành khẩn nhưng Minh Tân đại sư cũng không tin thiếu niên trước mặt có thể cứu chữa vị thiếu gia trước mặt.
- Mạt học vãn bối tựu bêu xấu!
Thiếu niên cười cười, lúc này đi tới trước mặt hai người:
- Vị thiếu gia này, tại hạ muốn bắt mạch, không ngại chứ.
- Ha ha, công tử chuyện này, tùy tiện nhìn là được.
Thiếu gia ý bảo đám người Liễu Hạo không nên ngăn cản, cười nhạt một tiếng, hắn thản nhiên vươn tay ra.
- Đắc tội!
Hai ngón tay thiếu niên đưa tới, không đến ba giây liền thu tay lại.
- Tại hạ muốn nhìn mắt thiếu gia.
Nói xong thấy đối phương đồng ý, lúc này duỗi tay kéo mí mắt hắn lên.
Xem xong thiếu niên đứng lên.
- Hừ, cố lộng huyền hư, giả vờ giả vịt!
- Không nên nói chuyện, chờ lát nữa ta nhục nhã hắn thế nào.
- Không biết trời cao đất rộng, hiện tại không nói lời nào...
- Không có bắt mạch còn dám tự xưng là thầy thuốc, đúng là nói hươu nói vượn.
Chỉ cần là thầy thuốc cũng biết đáp mạch cần thời gian nhất định, ít thì hai, ba mươi giây, nhiều thì mấy phút đồng hồ, hắn chỉ cần đặt tay lên mạch của đối phương liền thu tay lại, căn bản không phải xem bệnh mà là trang bức.
Không chỉ đám người chung quanh nghị luận, ngay cả Minh Tân đại sư cũng không nhịn được lắc đầu.
Vốn tưởng rằng đối phương nói ra lời kia là một danh y, từ tốc độ xem mạch đã biết không có khả năng.
Thời gian xem mạch ngắn hắn không nhìn ra cái gì, càng không cần nói thiếu niên trước mặt.
Tuy trong nội tâm cảm giác đối phương không xem ra cái gì, Minh Tân đại sư vẫn không biểu hiện ra ngoài, hắn vẫn tôn trọng nhất định.
- Không biết vị công tử này nhìn ra cái gì?
Nghe được câu hỏi, thiếu gia khí tức uể oải nhưng vẫn ngẩng đầu lên.
Tuy không ôm hi vọng gì, thực sự muốn nghe xem hắn nói thế nào.
- Ha ha, đại sư chẩn đoán bệnh không tệ, vị công tử này thương thế chỉ là thứ yếu, kịch độc trong cơ thể mới là trí mạng chân chính.
Thiếu niên nói.