Thiết Lan vừa cười vừa nói.
- Triệu Hưng Phổ đã chết, ta cũng chưa từng gả cho hắn.
Lạc Khuynh Thành thản nhiên nói.
- Ha ha, thật xấu hổ, ta nói sai, Triệu Hưng Phổ là vật gì, làm sao có thể so với Nhiếp Vân chứ, với thực lực của Nhiếp Vân, ngươi không muốn gả cho Triệu Hưng Phổ là bình thường.
Thiết Lan vuốt mái tóc, nàng tươi cười đầy hàn ý
- Ngươi. . .
Lạc Khuynh Thành nhíu mày.
Nói như vậy chẳng khác nào nói mình đứng núi này trông núi nọ, xem ai thực lực mạnh thì gả cho ai, xem mình thành người nào?
- Ách. . .
Nhìn thấy hai nữ vừa gặp mặt đã bộc phát khói thuốc súng mười phần, nói chuyện không lưu tình chút nào, Nhiếp Vân gãi gãi đầu, dường như hắn cảm thấy có phiền toái to lớn...
Thành Lạc Thủy, phủ thành chủ.
Đột nhiên thành chủ mất tích, sự vật thành Lạc Thủy liền tạm thời do Dương Ngạn và Phùng Tiêu hai vị tộc trưởng quản lý, tuy hai người này tuổi còn trẻ nhưng là thế hệ sát phạt quả quyết, hơn nữa Nhiếp Vân lưu lại tiền tài đã giúp bọn họ nắm giữ đại bộ phận lực lượng của thành Lạc Thủy.
Khống chế đại bộ phận lực lượng của thành Lạc, hơn nữa Dương gia, Phùng gia hai đại gia tộc chiếm cứ ưu thế, dựa theo đạo lý đã nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng hiện tại hai người Dương Ngạn và Phùng Tiêu đang ngồi nhắm mắt trong đại điện nghị sự của phủ thành chủ.
- Hai đội trưởng hộ vệ đội thành nam và thành tây đồng thời đầu nhập vào Lạc Nam Thành, hiện tại thành Lạc Nam, thành Tế Bắc, thành Hà Sơn... Thành chủ tám đại thành nhị lưu đồng thời gây áp lực, một khi xử lý không tốt, đừng nói chúng ta khó giữ được cái mạng nhỏ này, Dương gia và Phùng gia có giữ được hay không còn khó mà nói được.
Phùng Tiêu xoa xoa mi tâm, hắn nhìn tấm bản đồ trước mặt và nói.
Trên bản đồ vị trí trung tâm nhất chính là thành Lạc Thủy, chung quanh có tám mũi tên chỉ thẳng vào, mỗi một cái nhắm vào chính là thành thị không kém thành Lạc Thủy bao nhiêu.
Thành chủ thành chủ Lạc đột nhiên mất tích, từ đó thành Lạc Thủy xuất hiện hỗn loạn, tám thành thị nhị lưu chung quanh thành Lạc Thủy đồng thời tiến quân tới, ý định phân một ít chỗ tốt, bởi vì chuyện như vậy hai người Dương Ngạn và Phùng Tiêu muốn thống nhất thành Lạc Thủy là chuyện phi thường khó khăn.
Tuy giới hạn trong mệnh lệnh của đế quốc, bọn họ không dám hiển nhiên phái binh tới nhưng uy hiếp quấy rối và ngáng chân không phải không có.
- Hừ, thành Lạc Nam lại muốn mở miệng đòi ba ức ngân lượng, ba kiện binh khí vương tộc hạ phẩm, một tấm da Phong Lang phơi khô... Đúng là công phu sư tử ngoạm.
Dương Ngạn cầm lấy một tấm danh sách trên bàn sau đó nện mạnh vào mặt bàn.
Trên bàn có tới tám phần danh sách, chính là tám thành chủ dùng lệnh tiễn cấp bách đưa tới, mỗi một phần đều viết rõ ngân lượng và lễ vật.
- Thành Lạc Nam rất tốt, ngươi xem thành Hà Sơn, hai trăm viên yêu hạch Thành Cương Cảnh, ba ngàn con yêu thú Thành Cương Cảnh... Quả thật khinh người quá đáng.
- Nếu như chúng ta có ba ngàn đầu yêu thú Thành Cương Cảnh, chỉ sợ thành Hà Sơn của bọn chúng cũng bị diệt rồi.
Phùng Tiêu cũng cầm lấy một tấm danh sách, nội tâm vô cùng căm phẫn.
- Được rồi, thật sự không được thì chúng ta xử lý thôi, ta đã phái người liên hệ, tin tưởng không lâu sau sẽ có kết quả.
Dương Ngạn vươn tay xé nát tám tấm danh sách thành bụi phấn, trong ánh mắt mang theo hào quang hung ác.
- Ngươi nói là... Thích khách công hội?
Phùng Tiêu cau mày.
- Không sai, ta đã liên hệ người thích khách công hội, đám người thành chủ thành Lạc Nam bởi vì giới hạn quy định của đế quốc cho nên không dám tới, chúng ta chỉ cần lôi đình vạn quân, dùng thủ đoạn ám sát giết sạch toàn bộ sứ giả của bọn chúng, trong thời gian ngắn sẽ làm thành Lạc Thủy thống nhất bền chắc như thép, bọn chúng cũng không thể bày trò gì.
Dương Ngạn nói ra.
Thành chủ tám tòa thành phái sứ giả tới, những người này đều có thực lực Binh Giáp Cảnh, loại thực lực này tại thành thị nhị lưu xem như thực lực đỉnh phong, đồng thời tới cũng mang tới áp lực lớn lên đám người Dương Ngạn!
Thích khách công hội là tổ chức trong bóng tối, nó rất giống dong binh đoàn, chuyên môn chấp hành ám sát và làm các việc trong bóng tối khác, chỉ cần ngươi có thể trả đủ tiền, bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.
Ý định của Dương Ngạn rất đơn giản, không phải đám sứ giả này uy hiếp hay sao? Chỉ cần mời người đồng thời giết chết, trong thời gian ngắn cả thành Lạc Thủy thống nhất bền chắc như thép, cho dù bọn chúng muốn ra tay cũng cố kỵ suy nghĩ một phen!
Hơn nữa đồng thời thông qua hành động giết chóc tỏ rõ quyết tâm của bản thân, cũng làm đối phương sinh lòng kiêng kị.
- Thích khách công hội... Ta nghe nói danh tiếng không tốt lắm, chúng ta phải cẩn thận một ít!
Mặc dù Phùng Tiêu không quá đồng ý với kiến nghị của Dương Ngạn nhưng hắn cũng không phản đối.
- Danh tiếng không tốt? Tiểu tử, thích khách hiệp hội chúng ta già trẻ không gạt, tại sao lại nói danh tiếng không tốt.
Lời còn chưa dứt, lúc này có một tiếng cười mang theo u ám vang lên, đồng thời ba bóng người chậm rãi xuất hiện trong điện.
Nói chuyện là lão giả năm sáu mươi tuổi, toàn thân sinh ra khí tức trầm ổn ngưng trọng, vừa nhìn đã biết là nhân vật đạt tới Khí Tông, hai thanh niên còn lại đều là cường giả Binh Giáp Cảnh đỉnh phong.
- Chắc hẳn vị này chính là thích khách công hội Lê Nam Tẩu, tại hạ Dương Ngạn!
Nhìn thấy ba người này đi tới, đôi mắt Dương Ngạn sáng lên.
Thích khách am hiểu ẩn nấp, ám sát, một Khí Tông và hai Binh Giáp Cảnh đỉnh phong ra tay, thực lực này ám sát hai mươi Binh Giáp cảnh không phải vấn đề.
- Không sai, chính là ta!
Lê Nam Tẩu thấy Dương Ngạn nhận ra mình, hắn cười ha hả vuốt chòm râu.
- Lê Nam Tẩu tiền bối, hôm nay chúng ta mời ngươi tới chính là muốn các ngươi động thủ giết vài người, đây là tiền thuê.
Dương Ngạn thấy hắn thừa nhận, hắn móc một xấp ngân phiếu trong ngực áo ra.
Những ngân phiếu này một tấm một vạn lượng, nó chừng năm sáu mươi tấm.
Thích khách công hội và dong binh đoàn đồng dạng, giữ tiền làm việc, ám sát mỗ cấp bậc, đều có minh xác báo giá, ám sát vũ khí cảnh người cũng tựu một vạn lượng đến mươi vạn lượng không đều.
- Chẳng phải giết mấy Binh Giáp Cảnh sao, đơn giản nhưng số tiền này còn thiếu.
Lê Nam Tẩu tiện tay kéo một cái ghế và ngồi xuống, nhìn Dương Ngạn đưa ngân phiếu qua, hắn nói một câu.