Nữ tử vi cứu hắn nên tự sát mà chết.
Nàng dùng tử vong cứu hắn sống sót, cuối cùng Hạo Kiền thành công đào thoát ra ngoài.
Sau khi Hạo Kiền biết rõ chuyện này, trong nội tâm áy náy có thể nghĩ, cảm thấy thực xin lỗi cô gái này và xin lỗi hài tử.
Mang theo lòng áy náy, hắn trở về gia tộc cả ngày rầu rĩ không vui, tộc nhân còn tưởng rằng hôn nhân tới gần cảm thấy khủng hoảng.
Như vậy cho tới ngày kết hôn, vào đêm hắn xốc khăn cô dâu của Văn tiểu thư, Hạo Kiền không kiên trì nổi.
Bởi vì hắn phát hiện... Văn tiểu thư có dung mạo giống như đúc nữ tử hắn yêu.
Dung mạo giống nhau, lời nói giống nhau, cử chỉ giống nhau, ánh mắt giống nhau...
Hạo Kiền như bị sét đánh qua, cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ.
Hắn cho rằng đây là chuyện không có khả năng.
Nàng kia không nói tỷ mỉ thân phận của mình nhưng tuyệt đối không thể nào là Văn gia tiểu thư, càng không khả năng là tỷ muội của Văn gia tiểu thư!
Văn gia, Hạo gia giao hảo nhiều đời cho nên hậu bối nhau rất rõ, làm sao có thể có hai người giống như đúc mà không biết?
Nội tâm Hạo Kiền cảm thấy khủng hoảng.
Đúng lúc này hắn như tiến vào Ưng Sầu Giới, tiến vào ảo cảnh.
Ở chỗ này nàng kia không ngừng thút thít nỉ non, khóc vì tính mạng của mình và hài tử.
Nhìn thấy nàng như xuất hiện trước mắt, nội tâm Hạo Kiền áy náy và sám hối không nói thành lời.
Chờ lúc hắn tỉnh lại đã làm qua lễ chu công với Văn tiểu thư, hai người đã thành phu thê, lúc này hắn hiểu mình đã cường bạo đối phương.
Xuất hiện chuyện quỷ dị như thế hắn cho rằng là nữ tử kia âm hồn bất tán tới đây báo thù, hơn nữa do áy náy nên không dám nói ra, cũng khẩn cầu Văn tiểu thư không nên nói chuyện này ra ngoài.
Vốn tưởng rằng chuyện này trôi qua như vậy, ai ngờ càng ngày càng quỷ dị, trải qua vài ngày tra tấn, hắn không nhịn được căn cứ theo Văn tiểu thư miêu tả phong bế thính giác, dò xét nguyên nhân mê huyễn là gì.
Kết quả nhìn thấy một lão giả khiêng quan tài.
Hắn nhìn thấy lão giả này một lần, đó là phụ thân của nàng.
Lúc ấy hắn đã cảm thấy có chút điên, một kiếm đâm vào trong người lão giả, chuyện sau đó không khác gì Văn tiểu thư giảng thuật.
Về phần đến hậu sơn ăn thi thể thì hắn không biết, mỗi một lần đi ra ngoài đều đang nằm mơ, mộng thấy mình và nữ tử kia rong chơi trong Ưng Sầu Giới.
Chính bởi vì như thế cũng không thể nói tỉ mỉ với Văn tiểu thư.
Về sau bụng Văn tiểu thư càng lúc càng lớn, hắn sợ hãi.
Bởi vì hắn nhớ tới nữ tử kia trước khi chết có nói với hắn... Hài tử là vô tội, không thể chết, phải sống thật tốt...
Rốt cục có một ngày hắn lại tiến vào ảo cảnh, trong ảo cảnh nàng kia khóc nói Văn tiểu thư mang hài tử của bọn họ lúc trước, sắp sinh... Cho nên, cho dù hắn điên cuồng cũng không dám đụng vào bụng của nàng.
Sau đó hắn không nhớ rõ, bởi vì trong đêm hôm đó hắn bị Văn tiểu thư ngăn cản không thể ra ngoài ăn thi thể, về sau lâm vào hôn mê... Tỉnh lại đã ở nơi này.
- Việc này...
Hạo Kiền nói những lời này, người trong phòng yên lặng như tờ.
Những chuyện này Hạo Kiền chưa bao giờ nói qua, bất luận kẻ nào cũng không biết ly kỳ và khúc chiết sau đó.
- Ngươi là nghịch tử!
- Văn gia tiểu thư tốt với ngươi như vậy, ngươi lại dám cô phụ nàng, ta không có có đồ bất hiếu như ngươi.
Thời điểm người nơi đây yên tĩnh như tờ, âm thanh cái tát vang lên, là Hạo Long nổi giận đùng đùng quát lớn.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy gương mặt Hạo Kiền đã sưng lên, Hạo Long gia chủ tức giận đỏ mặt.
- Hạo Long gia chủ, không nên tức giận...
Nhìn thấy Hạo gia chủ còn muốn động thủ lần nữa, Văn gia chủ khuyên can.
- Văn gia chủ, là Hạo gia chúng ta xin Văn gia các ngươi, ta xin lỗi thay tên bất hiếu này.
- Ngươi yên tâm, sau khi trở về, ta nhất định sẽ giáo huấn tiểu tử này.
Hạo Long gia chủ liên tục xin lỗi.
Hạo Kiền biết rõ phụ thân làm như vậy vì tốt cho hắn, tranh thủ đạt được Văn gia tha thứ cho nên không nói câu nào.
Chuyện này nói thật là hắn làm sai, là hắn có lỗi Văn tiểu thư người ta.
- Đủ rồi!
Hai vị gia chủ còn muốn nói gì, một tiếng quát vang lên.
Nghe được câu này, nhìn thấy người nói chuyện, hai vị gia chủ Hoàng cảnh viên mãn không nói gì nữa, ngược lại đồng thời ngậm miệng lại, không nói nhiều một câu.
Nói chuyện chính là Nhiếp Vân.
Ra tay cứu sống Văn tiểu thư và Hạo Kiền, địa vị của hắn trong lòng mọi người đã cực cao, mặc dù hai vị gia chủ thực lực rất mạnh, nhìn thấy hắn như thế cũng không dám nói nhảm nửa câu.
- Chuyện này không có ai đúng ai sai... Ta có thể nói rõ với các ngươi, Hạo Kiền thiếu gia đúng tối đa chỉ định lực không đủ.
Nhiếp Vân khoát khoát tay.
- Đúng? Định lực không đủ?
Tất cả mọi người sững sờ.
Hạo Kiền có hôn ước trên người nhưng có nữ nhân khác, thậm chí làm cho đối phương mang thai, tại sao lại đúng?
Chỉ bằng vào điểm này đã không thể tha thứ!
Không để ý tới mọi người nghi hoặc, Nhiếp Vân nhìn về phía Hạo Kiền:
- Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời, không thể có chút giấu diếm.
- Xin đại sư hỏi!
Hiểu rõ đối phương cứu mình, nên nói cũng nói xong rồi, Hạo Kiền cũng không do dự, trực tiếp gật đầu.
- Trước kia ngươi gặp nàng... Có phải mỗi lần đều gặp trong đêm, mặc dù không phải trong đêm cũng là thời tiết sương mù?
Nhiếp Vân hỏi.
- Ách...
Hạo Kiền sững sờ, suy nghĩ một lúc và gật đầu.
- Đúng!
Đối phương không hỏi như vậy,hắn còn không có để ý, đúng là như vậy.
Thời điểm gặp mặt nàng đều là buổi tối.
Một lần ban ngày duy nhất cũng đúng như hắn nói, đó là lúc sương mù dày đặc.
Về phần ở chung trong Ưng Sầu Giới, nơi đó cả ngày không thấy ánh mặt trời, khắp nơi đều là sương mù, cũng không khác gì sương mù bên ngoài.
- Có phải nàng chưa từng nói rõ thân phận của mình, cụ thể đến địa phương nào, địa điểm nào?
Dường như sớm đoán được hắn trả lời như thế, Nhiếp Vân mặt không biểu tình, tiếp tục hỏi.
- Nàng nói mình là nữ tử tiểu gia tộc, cụ thể ở địa phương nào... Còn chưa bao giờ nói qua, cũng không nói tên thật của nàng, chỉ nói mọi người đều gọi nàng là hoán nữ.
Hạo Kiền nói.
- Hoán nữ?
- Nữ tử giặt quần áo?
- Lần đầu tiên nghe qua có người tên này.
Nghe Hạo Kiền nói ra tên của đối phương thì mọi người sững sờ.
Cái tên quá kỳ quái.