- Mời các vị tới xem lễ là vinh hạnh của Hóa Vân Tông. . .
Nhiếp Vân nhìn về phía phụ thân, Nhiếp Khiếu Thiên đang ngồi tại chỗ có cảm ứng, đột nhiên dừng lại nhìn qua.
- Phụ thân!
Nhiếp Vân hô lên một tiếng.
- Phụ thân?
- Tông chủ Nhiếp Khiếu Thiên chỉ có một nhi tử, đó chính là...
- Chẳng lẽ là...
Nghe được tiếng hô, nhìn thấy tông chủ Nhiếp Khiếu Thiên hưng phấn cho nên người trong đại điện nhanh chóng nghĩ tới một loại khả năng, tất cả đều mở to mắt nhìn sang.
Thiếu niên trước mắt dung mạo anh tuấn mang theo ý cời nhàn nhạt nhưng người ta lại cảm thấy hắn rất bình tĩnh, nếu như nhìn cử động và động tác sẽ cảm thấy hắn không có chút tu vi nào.
Chỉ khi nào nhìn thời gian dài lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như đang lâm vào thời không khác, chỉ cần đối phương nguyện ý thậm chí không cần ra tay, tùy tiện một ý niệm cũng có thể làm bọn họ tử vong.
- Nhiếp Vân tổ sư!
- Là Nhiếp Vân tông chủ!
Tất cả mọi người nhận ra!
Thiếu niên bình thản không có gì lạ trước mắt chính là người nhất thống đại lục Phù Thiên, là Nhiếp Vân sáng tạo thần thoại bất hủ!
Hắn không phải đi Linh giới sao? Như thế nào...
Chẳng lẽ... Hắn từ Linh giới trở lại?
Đôi mắt người trong đại sảnh mở to, yết hầu phát khô, khó mà tin được.
Tuy bọn họ không biết Linh giới có tình huống thế nào nhưng từ việc rất nhiều đại năng rời đi nhưng không ai có thể quay trở về đã biết rõ trở về quá khó khăn, mà Nhiếp Vân tông chủ mới đi hai năm đã quay về... Xảy ra chuyện gì?
- Ngươi... Ngươi. . .
Nhiếp Khiếu Thiên có chút không dám tin tưởng, bờ môi run rẩy.
Vốn tưởng rằng nhi tử đi Linh giới ít nhất mấy trăm năm, thậm chí cả đời cũng không gặp lại, không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy đã gặp lại hắn.
- Ha ha, nhi tử có chỗ ở trong Linh giới, muốn tiếp nhận phụ thân cùng đi.
Nhìn bộ dạng của hắn, Nhiếp Vân cười nói.
- Tiếp ta cùng đi...
Nhiếp Khiếu Thiên có chút không dám tin vào tai của mình.
Có chỗ ở tại Linh giới, chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn thích ứng Linh giới?
- Chủ nhân. . .
- Chủ nhân, chúng ta cũng muốn cùng đi Linh giới với ngươi...
Nhiếp Khiếu Thiên khiếp sợ nói không ra lời, đột nhiên có vài tiếng vang lên, bốn bốn người xông tới.
Chính là tiểu Hổ, Tiểu Phong, Tiểu Hắc các sủng thú.
Bốn yêu sủng của Nhiếp Vân trước khi đi Linh giới đã chặt đứt trói buộc linh hồn của chúng, lúc hắn rời đi chúng cũng không rời đi mà dừng lại trong Hóa Vân Tông, vẫn tự cho là yêu sủng của mình.
Yêu thú có kiêu ngạo của mình, chủ nhân giải trừ linh hồn trói buộc tương đương trả tự do cho chúng, như vậy chúng không rời đi, cũng không phải đắm mình mà là biết rõ, nếu như không phải thiếu niên trước mắt thì chúng chỉ có thể bồi hồi tại Chí Tôn cảnh, vĩnh viễn không có khả năng đạt tới cảnh giới hiện tại.
Tri ân đồ báo, yêu thú cũng không phải thế hệ vong ân bội nghĩa.
- Ngươi... Trở lại!
Lúc bốn đại yêu sủng lao tới, ngay sau đó có tiếng nói vang lên, Lạc Khuynh Thành xinh đẹp xuất hiện trước mặt.
Hai năm không gặp, nàng càng xinh đẹp hơn trước, cũng không chỉ bởi vì tu luyện thành công hay vô cấu chi thể cường đại, toàn thân của nàng tỏa ra hào quang thánh khiết xinh đẹp động lòng người, không gì sánh được.
- Trở lại...
Nhiếp Vân gật đầu.
- Vẫn chưa tới năm ngàn năm, ngươi hứa hẹn... Ai, ta sớm biết như vậy đã việc nghĩa không chùn bước...
Lạc Khuynh Thành chỉ kích động một hồi, lúc này ánh mắt ảm đạm...
Thấy bộ dạng của nàng như thế, sắc mặt Nhiếp Vân đỏ lên, lúc này mới nhớ tới hứa hẹn với nàng...
Lúc trước hắn từng hứa hẹn chỉ cần trong năm ngàn năm Lạc Khuynh Thành không đến Linh giới hắn sẽ đích thân hạ giới đón nàng làm tân nương, mà bây giờ thời gian mới qua hai năm đã quay về phàm giới, ước định này tự nhiên không tính nữa.
Kỳ thật hắn biết rõ tình cảm của Lạc Khuynh, cũng rất ưa thích đôi phương, chỉ là... Trong lòng của hắn chỉ có một người con gái có thể làm thê tử, cái kia chính là Đạm Thai Lăng Nguyệt.
Cho dù thế nào cũng không thể thay thế.
- Đây là thê tử của ta, Đạm Thai Lăng Nguyệt!
Xấu hổ qua đi, Nhiếp Vân biết rõ chuyện này phải giải quyết, nhẹ nhàng kéo Lăng Nguyệt bên người và nói.
- Bái kiến Lăng Nguyệt tỷ tỷ!
Lạc Khuynh Thành gật đầu.
Nàng sớm gặp qua Đạm Thai Lăng Nguyệt, nàng cũng rung động vì nữ hài không ăn khói lửa nhân gian, nàng không thể sinh ra tâm tư đố kỵ chút nào.
Tuy nàng cũng rất ưa thích Nhiếp Vân nhưng cũng biết nữ nhân trước mắt mới là người hắn yêu nhất cả đời!
Lạc Khuynh Thành tới, Dịch Thanh, Bách Hoa Tu và những nữ nhân có quan hệ với Nhiếp Vân cũng tới, lúc này mỗi người các nàng đều có thực lực Toái Thần Cảnh, xem ra hai năm qua không có nhàn rỗi, các nàng đều cố gắng tu luyện.
Nhớ ngày đó đại lục Phù Thiên chỉ có một cường giả Toái Thần Cảnh chính là lão tửu quỷ Hạ Hành, mà bây giờ đã có hơn mười người, cũng khó trách Hóa Vân Tông có thể triệt để củng cố địa vị đệ nhất tông môn.
Có những cường giả như thế cũng đủ để chấn nhiếp yêu nhân tộc không dám có ý khác.
- Vân nhi. . .
Mẫu thân cũng nghe tin tức nhi tử quay về, không biết từ nơi này đuổi trở lại, vẻ mặt kích động.
Thực lực của nàng không yếu, không ngờ cũng giống như phụ thân, có thực lực Toái Thần Cảnh.
Trước khi Nhiếp Vân đi từng mang bảo bối của Thiên Yêu Thánh Hoàng giao cho bọn họ, bảo vật vô số, hơn nữa có thời không lung khu của lão tửu quỷ, chỉ sợ muốn tu luyện chậm cũng là chuyện không thể nào.
Biết rõ Nhiếp Vân trở về, đông nam tây bắc tứ đại trưởng lão cũng chạy tới.
Vốn tông chủ Hóa Vân Tông bảo bọn họ tới đây quan sát và tọa đàm về đệ tử thid dấu, không ngờ cuối cùng dùng ôn chyện Nhiếp Vân làm trung tâm.
Tuy bị vắng vẻ nhưng các cao thủ tới đây xem lễ không dám nói gì, bọn họ nhìn Nhiếp Vân với ánh mắt nóng bỏng.
Thiếu niên này nhìn tuổi không lớn nhưng cả đại lục Phù Thiên, thậm chí là hắn nhân vật nổi danh khắp phàm giới, có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng là vinh hạnh hiếm có.
- Lần này ta quay về muốn phụ mẫu chủ trì hôn lễ giữa ta và Nguyệt Nhi!
Trò chuyện một hồi, Nhiếp Vân tươi cười nói rõ mục đích của mình.
- Hôn lễ? Ngươi muốn kết hôn?
Mẫu thân nhìn Nhiếp Vân, lại nhìn Đạm Thai Lăng Nguyệt bên cạnh hắn và hiểu ra.