- Sư phụ...
Trong mắt Tinh Liên tràn ngập tuyệt vọng.
Nhìn thấy người thiếu niên trước mắt này không sao, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sư phụ có thể tự cố thân phận, kích thứ nhất không đánh chết được người ta sẽ không thể nào công kích lần nữa. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, nàng đã nghĩ nhầm. Không ngờ sư phụ lại đem thần binh Chúa Tể lợi hại nhất lấy ra.
Kiện thần binh Chúa Tể này kể từ khi Thần Quân Chúa Tể không có ở lại chỗ này cơ hồ chưa từng sử dụng qua. Vì vậy trong Tam giới cơ hồ không có người nào biết các nàng còn có lá bài tẩy này. Vốn nàng tưởng rằng trừ phi là tông môn gặp tai kiếp. Nếu không sư phụ quyết không thể sử dụng. Thế nhưng không nghĩ tới chỉ vì tức giận nhất thời mà đã lập tức thi triển ra.
Đây chính là thần binh Chúa Tể a, một khi vận dụng, Chúa Tể cũng phải né tránh... Lần này Tiêu Lăng này nhất định là thần tiên khó cứu a.
Thấy đối phương đã thi triển ra thần binh Chúa Tể, Nhiếp Vân có chút ngạc nhiên. Bất quá hắn vẫn không động, tay nâng ly rượu, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Choang!
Trường kiếm thần binh Chúa Tể đâm tới trên cổ của hắn, phát ra một tiếng kim loại va chạm, lại giống như đánh vào trên một cái chuông lớn, chấn cho bàn tay của Bích Dao cung chủ tê dại.
- Chuyện này... Làm sao có thể?
Tay đau đớn khó nhịn, thiếu chút nữa trường kiếm đã rời tay, Bích Dao cung chủ vội vàng nhìn về thiếu niên ở trước mắt mình. Thế nhưng nàng lại thấy đối phương cũng không bị rung động một chút nào. Nơi bị kiếm đâm ngay cả da cũng không bị phá một chút nào. Thậm chí... Ngay cả một chút ngấn trắng cũng không có.
Bích Dao cung chủ sắp phát điên lên.
Âm Minh Hàn Băng chưởng không có công hiệu thì cũng thôi đi. Chi cần có một kiện binh khí phòng ngự lợi hại là có thể chống đỡ. Thế nhưng... Đây chính là thần binh Chúa Tể a! Thần binh Chúa Tể mà cũng không thèm tránh. Đâm vào cổ ngay cả ngấn trắng cũng không có để lại được. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
- Ta không tin...
Lần nữa điên cuồng hét lên, bàn tay của Bích Dao cung chủ như cuồng phong, trường kiếm trong tay liên tục đâm ra mười tám kiếm về phía trước.
Mỗi một kiếm đều rơi vào huyệt vị bất đồng trên thân thể của Nhiếp Vân, vị trí cũng khác biết. Thậm chí ngay cả trên mắt hắn cũng đâm tới ba kiếm.
Đối với mười tám kiếm này, Nhiếp Vân cũng không thèm tránh né, mí mắt cũng không có nháy mắt lấy một cái. Thế nhưng phong mang sắc bén của kiếm đâm vào lại giống như là kiếm gỗ đâm vào trên cục sắt vậy. Không những không có dẫn tới một chút hiệu quả nào mà còn chấn cho cổ tayBích Dao cung chủ rạn nứt, máu tươi chảy dài ra ngoài.
Đối với một màn này, không chỉ có Bích Dao cung chủ cảm thấy phát điên. Ngay cả Tinh Liên, Vân Phi cũng đồng thời sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn tròn, miệng cũng há hốc không thể ngậm lại được.
Quá đáng sợ!
Thần binh Chúa Tể đâm vào trên người, ngay cả da cũng không thể phá nổi... Rốt cuộc Tiêu Lăng này có thực lực gì?
Leng keng!
Ngay cả đâm nhiều kiếm như vậy mà một cọng tóc gáy của đối phương cũng không rơi. Rốt cuộc Bích Dao cung chủ đã biết đối phương đáng sợ, bàn tay nàng khẽ buông lỏng một chút, trường kiếm rơi xuống mặt đất, cả người dường như bị rút sạch khí lực, không còn vẻ hung hãn như trước nữa.
- Chơi đã chưa?
Thấy dáng vẻ này của nàng, Nhiếp Vân cười một tiếng, bàn tay vung lên, trường kiếm trên đất lập tức bay lên, sau đó lại bị ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm một cái.
Rắc rắc!
Trường kiếm thần binh Chúa Tể lập tức bị chấn vỡ thành vài khúc, rơi xuống mặt đất.
Leng keng Leng Keng!
Thấy một màn như vậy, toàn bộ đám người Bích Dao cung chủ đều cảm thấy có một đạo hàn khí vọt thẳng lên đầu.
Tiện tay là có thể điểm vỡ thần binh Chúa Tể... Cho dù là cường giả Chúa Tể cũng không có được thực lực này!
Chẳng lẽ... Người trước mắt này là một vị cường giả Phong vương?
- Không biết là vị cường giả Phong vương nào tới đây? Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không chịu nổi loại kinh sợ này…
Nghĩ đến điểm này, trải qua trận kinh sợ vừa rồi, Bích Dao cung chủ thở dài một hơi, lúc này mới chậm rãi nói.
- Cường giả Phong vương? Ta không phải!
Nhiếp Vân lắc đầu một cái rồi nói.
- Ta tên là Nhiếp Vân!
- Nhiếp Vân Chúa Tể?
Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều cả kinh.
Nếu như nói người nào trong Tam giới này nhân khí vượng nhất, danh tiếng lớn nhất. Nhất định sẽ có vô số người trực tiếp kêu lên cái tên này. Trình độ truyền kỳ của Nhiếp Vân thậm chí đã vượt ra khỏi cường giả Phong vương!
- Nhiếp Vân... Chúa Tể!
Vân Phi ở bên cạnh vốn đang ngồi bình tĩnh uống rượu. Thế nhưng sau khi nghe được cái tên này, toàn thân hắn lập tức mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Nhiếp Vân là thần tượng của hắn, thậm chí hắn còn từng đổi tên một lần... Tiêu Lăng trước mắt này chính là Nhiếp Vân Chúa Tể, như vậy... Mọi chuyện trước đó chẳng phải Chúa Tể đều biết rồi hay sao?
Trong nháy mắt này thiếu chút Vân Phi đã ngất đi.
Người trong khoảng thời gian này luôn xưng huynh gọi đệ với hắn lại chính là... Nhiếp Vân Chúa Tể danh chấn Tam giới, nếu như đổi lại là trước kia, cho dù có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới.
Tinh Liên cũng che anh miệng, đôi mắt xinh đẹp trợn lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Khó trách hắn lại như vậy... Hóa ra lại là Nhiếp Vân Chúa Tể!
- Hóa ra là Nhiếp Vân Chúa Tể, hơn nữa còn là đệ nhất nhân dưới Phong vương. Đương nhiên ta không phải là đối thủ, mới vừa rồi đắc tội với ngươi cho nên cũng không muốn sống. Muốn xử trí như thế nào thì ngươi cứ xử trí như vậy! Ta tuyệt không có nửa câu oán hận!
Bích Dao cung chủ có chút khiếp sợ, sau đó lại tùy tiện nói.
Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân mới biết Nhiếp Đồng nói rất đúng. Ngay cả sinh tử đối phương cũng không quan tâm, đương nhiên cái gì cũng sẽ không sợ.
- Ta cũng không thích giết người. Lại nói, lần này tới đây cũng không phải là vì tìm ngươi gây phiền toái, tại sao phải xử trí ngươi chứ?
Nhiếp Vân cười khổ rồi lắc đầu.
- Không thích giết người?
Không thích giết người? Có bao nhiêu Chúa Tể đã chết ở trên tay ngươi chứ? Toàn bộ Kiền Huyết hoàng triều dường như đều là bị ngươi tiêu diệt nha…