Vạn Pháp Chúa Tể còn tưởng rằng hắn không đồng ý, cho nên vội vàng nói.
- Được, ta đồng ý!
Thấy thái độ của đối phương kiên quyết, không đồng ý thì sẽ thề không bỏ qua, Nhiếp Vân gật đầu đồng ý, lại cười nói:
- Vừa vặn ta cũng có chuyện cần hỏi ngươi!
- Mời Chúa Tể nói!
- Thập Phương Thiên vực, có chỗ nào mà ngươi không có đi qua hay không?
Nhiếp Vân hỏi.
Theo Nhiếp Vân thấy, nhất định Hư Không giới ở một chỗ tương đối bí ẩn trong Thập Phương Thiên vực. Nếu không, tất nhiên sẽ có những người khác tiến vào, trực tiếp mở miệng hỏi thăm Vạn Pháp Chúa Tể có chỗ nào chưa có đi hay không, tương đương với việc thu hẹp phạm vi.
- Bất kỳ một chỗ nào ở trong Thập Phương Thiên vực ta đều thăm dò qua, Chúa Tể muốn đi chỗ nào? Ta có thể dẫn đường cho ngươi!
Kết quả lại ngoài dự đoán của Nhiếp Vân, Vạn Pháp Chúa Tể suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.
- Đều đi qua?
Nhiếp Vân thầm nghĩ không xong.
Bất kỳ nơi nào trong Thập Phương Thiên vực đều đi qua, không có bất kỳ nơi nào đặc thù, chẳng lẽ. . . Đan Thần Chúa Tể nói dối? Hoặc là. . . Hư Không giới này ẩn nấp hết sức bí mật. Hơn nữa còn cần cơ hội đặc thù mới có thể mở ra được? Nếu quả thật kaf như vậy mà nói, tỷ lệ tìm được cơ hồ là con số không!
Nhưng hắn không tin mình có vận khí tốt như vậy, đụng phải Hư Không giới, là có thể để cho nó mở ra.
- Ban đầu vì lựa chọn nơi thích hợp để xây dựng Vạn Pháp cung, ta đã tốn mấy ngàn vạn năm du lịch mỗi một ngóc ngách trong Thập Phương Thiên vực mới có thể chọn được nơi này! Cho nên, bất kỳ nơi nào trong toàn bộ thiên vực, ta đều đi qua!
Vạn Pháp Chúa Tể dùng giọng khẳng định nói.
- Cái này. . .
Nhiếp Vân có chút phiền muộn.
Nhìn dáng vẻ của đối phương, chắc chắn sẽ không nói dối. Ban đầu hắn cũng từng kiểm tra qua Đan Thần Chúa Tể, không có nói dối. Sợ rằng Hư Không giới này đúng như suy nghi vừa rồi vậy, cũng không phải là trôi lơ lửng bên ngoài, mà là cần cơ hội đặc thù mới có thể mở ra!
Hiện tại ngay cả phương hướng chính xác hắn cũng không biết, làm sao để có thể dẫn dụ nó mở ra cũng không biết. . . Như vậy đi đâu tìm đây?
- Nói thật cho ngươi biết, chủ nhân muốn đi tìm Hư Không giới trong truyền thuyết ở trong Thập Phương Thiên vực này. Ngươi có chỗ nào hoài nghi hay không?
Thấy vẻ mặt Nhiếp Vân phiền muộn, Phù Ám Triều nói.
- Hư Không giới?
Vạn Pháp Chúa Tể sửng sốt một chút, ngay sau đó lại lắc đầu một cái:
- Ban đầu nghe thấy tin tức Đan Thần Chúa Tể nhanh chóng quật khởi. Ta cũng có chủ ý với Hư Không giới, cho nên đặc biệt chú ý Thập Phương Thiên vực. Chỉ là cũng không có phát hiện ra được loại địa phương này. . . Chẳng lẽ Đan Thần Chúa Tể nói, Hư Không giới ở trong Thập Phương Thiên vực hay sao?
Vẻ mặt Vạn Pháp Chúa Tể có chút kỳ quái.
- Để cho hắn nói với ngươi đi!
Thấy hắn khẳng định như vậy, Nhiếp Vân cũng có chút hoài nghi, tinh thần khẽ động một cái, Đan Thần Chúa Tể bị hắn bắt được lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Đây là Thập Phương Thiên vực. Đem vị trí ban đầu ngươi tiến vào Hư Không giới nói cho Vạn Pháp Chúa Tể biết. Như vậy mới tránh được chịu khổ!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Vâng, vâng!
Đan Thần Chúa Tể đã sớm bị Nhiếp Vân làm cho mềm nhũn. Nhìn thấy chung quanh lại có nhiều Chúa Tể như vậy, hắn nào dám nói nhảm mà vội vàng gật đầu. Tinh thần khẽ động một cái, lập tức đem tất cả mọi chuyện mình biết truyền cho Vạn Pháp Chúa Tể.
Thấy Đan Thần Chúa Tể uy danh hiển hách ở trước mặt Nhiếp Vân lại ngoan ngoãn như vậy. Mặc dù đám người Vạn Pháp Chúa Tể, Tú Linh đại đế ngạc nhiên, thế nhưng cũng không dám nói nhiều.
Nhận lấy ý niệm đối phương truyền tới, Vạn Pháp Chúa Tể trầm tư trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên:
- Nhiếp Vân Chúa Tể, tin tức mà Đan Thần Chúa Tể cho ta mơ hồ không rõ. Nhìn qua có chút hỗn loạn, hơn nữa thờì gian cách nhau quá dài, thương hải tang điền, rất nhiều nơi trong Thập Phương Thiên vực cũng đã xảy ra biến hóa! Cho nên, rất khó đoán được vị trí cụ thể, bất quá. . . Theo sự hiểu biết của ta đối với nơi này, vẫn tìm ra được một địa điểm có chút tương tự. Chúa Tể có muốn đi hay không? Ta có thể dẫn đường ở phía trước!
- Mau dẫn đường!
Hai mắt Nhiếp Vân sáng lên, khoát tay một cái rồi nhìn về phía những người khác:
- Lần đi có thể vô cùng hung hiểm, nếu như không muốn đi, có thể rời đi!
-
- Chúng ta thì không cần phải nói, chủ nhân đi đến đâu chúng ta đi đến đó!
Đám người Phù Ám Triều cười nói.
- Cũng đã đi theo ngươi tới nhiều nơi nguy hiểm như vậy rồi. Cũng không cần lăn tăn có thêm một cái.
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Ta đi the phía sau các ngươi nhìn một chút!
Vẻ mặt Tú Linh đại đế lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nổ ái ố, trong thanh âm lại kiên định dị thường.
- Ta. . . Ta. . . Ta rời nhà đã lâu, muốn trở về nhìn một chút!
Vẻ mặt Vô Nhật Chúa Tể có chút lúng túng.
Hắn đi theo sau lưng Nhiếp Vân là vì giúp đối phương tìm Đan Thần Chúa Tể. Ban đầu tìm được cũng nên rời đi, ai ngờ lại một mực kéo dài đến bây giờ.
Đã trải qua chuyện Vạn Pháp Chúa Tể giả, mặc dù hắn rất muốn lấy được cơ hội ở trong Hư Không giới. Thế nhưng hắn cũng biết mình ở bên cạnh Nhiếp Vân cái gì cũng không tính. Quyền hành không có, cho nên hắn vẫn định buông tha.
- Được rồi, ngươi đi đi. Bất quá, ta hy vọng sau khi rời đi ngươi không nên nói bậy, nếu như để ta nghe được cái gì. . .
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói, thanh âm mặc dù rất nhẹ, thế nhưng ý uy hiếp bên trong lại không cần phải nói nhiều.
- Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không nói bậy. . .
Vẻ mặt của Vô Nhật Chúa Tể cứng đờ, vội vàng khoát tay nói.
- Được rồi.
Nhiếp Vân gật đầu một cái rồi không để ý tới hắn nữa.
Đối với lo lắng của Vô Nhật Chúa Tể hắn cũng biết. Thế nhưng hắn cũng không muốn giải thích, cũng không cần thiết phải giải thích. Lúc này đối phương rời đi tương đương với mất đi sự tín nhiệm của hắn, cũng mất đi một cọc đại tạo hóa.
- Ngu xuẩn!
Đám người Đoạn Diệc nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Vô Nhật Chúa Tể, cả đám đồng thời lắc đầu.
Bọn họ đi theo sau lưng Nhiếp Vân thời gian đã lâu, đối với bản tính của hắn vô cùng quen thuộc, biết hắn chưa bao giờ là người ích kỷ. Vì vậy nếu như lúc này rời đi sẽ mất đi tình hữu nghị với Nhiếp Vân, đại tạo hóa cũng không có phần của hắn.