Trước đó hắn vẫn cho là bởi vì nguyên nhân có hai đời làm người, có vô số kinh nghiệm. Thế nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, sau khi tiến vào Thiên địa lục đạo, tất cả mọi việc tu luyện đều là chuyện kiếp trước chưa có trải qua. Thế nhưng vẫn đột phá mà không có chút bình chướng nào, thậm chí dù là sau khi đi tới Tà Nguyệt Chí Tôn vực, tốc độ tấn cấp cũng vượt xa người khác. Sợ rằng chuyện này không thể dùng hai từ kinh nghiệm để nói chuyện nữa.
Người lĩnh ngộ Võ Đạo đại đạo trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng không ít, vì sao tiến bộ của hắn so với những người khác lại nhanh hơn?
Chẳng lẽ thật sự giống như Nhiếp Đồng nói, bởi vì vấn đề huyết mạch của hắn cho nên bản thân không chịu cấp bậc hạn chế?
- Tại sao lại có tình huống như vậy, Thiên địa lục đạo vì sao lại đặc thù như vậy, sau này đệ sẽ nói cho ca ca biết, bây giờ đệ phải đi làm một việc, sợ rằng huynh đệ chúng ta lại phải chia xa!
Biết rõ trong lòng Nhiếp Vân còn có không ít nghi hoặc muốn hỏi, Nhiếp Đồng cười nhạt một tiếng, cắt đứt câu hỏi của hắn.
- Muốn làm chuyện gì? Có nguy hiểm hay không? Ta và đệ cùng nhau đi!
Nhiếp Vân vội vàng nói.
- Không cần, chuyện này cẩn thận một chút thì cũng không có nguy hiểm, chẳng qua chỉ là tương đối phiền toái thôi. Hơn nữa chỉ có thể để đệ đi làm, bởi vì chỗ đó chỉ có cường giả Phong vương mới có thể đi vào, thực lực của ca ca mặc dù bây giờ rất mạnh, thế nhưng vẫn không thể vào được đó được!
Nhiếp Đồng nói.
- Vậy sao? Vậy đệ phải cẩn thận!
Thấy đệ đệ nói như vậy, Nhiếp Vân gật đầu, cũng không miễn cưỡng nữa.
- Bất quá cũng có chuyện đệ sợ rằng phải làm phiền ca ca đi một chuyến!
Nhiếp Đồng nói.
- Hỗn Độn Chí Tôn vực có một chỗ thánh địa, gọi là Hư Vô giới, bên trong đó có một loại thực vật đặc thù, gọi là Hư Vô tử. Chỗ này đệ đã rời đi nhiều năm, cũng không biết cụ thể nó ở nơi nào. Nếu như ca ca có rãnh rỗi, như vậy hãy đi tìm nó một chút. Nghĩ biện pháp đem Hư Vô tử về đây!
Nhiếp Đồng cười nói.
- Hư Vô Giới? Hư Vô tử? Lọa vật này có ích lợi gì chứ?
Nhiếp Vân kỳ quái hói?
Chẳng lẽ bên trongHỗn Độn Chí Tôn vực còn có bảo vật gì có thể trợ giúp được cho Nhiếp Đồng hay sao?
- Có ích lợi gì, chỉ cần ca ca gặp được là sẽ hiểu! Nói nhiều cũng không tiện, ca ca, cáo từ!
Nhiếp Đồng khẽ cười một tiếng, sau đó lập tức xoay người rời đi, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt mọi người, tựa như thuấn di vậy.
- Ài, chớ vội đi. . .
Không có nghĩ tới tiểu tử này nói đi là đi, Nhiếp Vân phiền muộn một hồi.
Đệ đệ thật vất vả mới tỉnh lại, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, tỷ như khe nứt bên dưới chiến trường tam giới. Còn có cổ thi bên trong thế giới đặc thù cách đó không xa, thậm chí là di tích, chiến trường thượng cổ. . . Còn chưa nói gì thì đệ đệ đã xoay người rời đi, tốc độ cũng quá nhanh!
- Đành phải đợi tới lần sau gặp mặt hỏi vậy.
Nhiếp Đồng rời đi nhanh như vậy, nhất định là có chuyện cần làm, còn là đặc biệt quan trọng, đã như vậy, chờ lần sau rồi lại nói.
- Đệ đệ này rốt cuộc cũng đã trưởng thành!
Lần này gặp mặt, dường như Nhiếp Đồng đã hoàn toàn dung hợp trí nhớ của Tu La vương, trở thành tuyệt thế cường giả chân chính, không còn là thiếu niên không muốn xa rời mình nữa.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Nhiếp Vân cảm thấy cao hứng từ tận trong lòng, thậm chí so với mình trở thành cường giả Phong vương cũng còn cao hứng hơn.
- Đúng rồi, xem thân thể ta đã biến hóa thế nào rồi.
Nhiếp Đồng rời đi. Nhiếp Vân cũng không vội vã lên đường mà là vội vàng nhìn vào bên trong cơ thể một chút.
Sau khi luyện hóa Hỗn Độn Hồng Liên, hắn chỉ biết bây giờ thân thể của hắn so với thần binh Chúa Tể còn cứng rắn hơn nhiều, chứ cũng không có cẩn thận quan sát qua.
Linh hồn lực cường đại dọc theo thân thể xoay tròn một vong, hai mắt Nhiếp Vân sáng rực lên.
Trải qua Hỗn Độn Hồng Liên rèn luyện, thân thể của hắn đã vượt xa thần binh Chúa Tể, tinh lực dư thừa, lực lượng mười phần. Cho dù bây giờ không sử dụng Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình thì cũng có thể chém giết cường giả Chúa Tể.
- Không hổ là pháp bảo do cường giả Phong vương sử dụng. Thật là thật lợi hại.
Nhiếp Vân không khỏi cảm khái một câu.
Có thân thể kiên cố như vậy, sau này gặp phải nguy hiểm, dù là công kích của cường giả cấp bậc Chúa Tể thì hắn cũng không cần phải ngăn cản mà trực tiếp vọt về phía trước!
Thân thể của hắn chính là binh khí mạnh nhất, các loại đồ đạc như Kỷ Hư kiếm đã mất đi tác dụng vốn có.
- Hư Vô Giới mà Nhiếp Đồng mới vừa nói, trong các ngươi có ai biết không?
Biết thực lực của mình bây giờ. Sự tự tin của Nhiếp Vân tăng lên gấp bội, hắn nhìn về phía mọi người trước mắt rồi hỏi.
Thời gian Nhiếp Đồng rời khỏi tam giới quả thực đã rất lâu rồi. Cho nên mặc dù biết trong Hỗn Độn Chí Tôn vực có một Hư Vô Giới, thế nhưng thời gian như thoi đưa, thương hải tang điền. Bây giờ cũng không biết ở nơi nào, cũng không nói ra vị trí cụ thể của nó. Cho nên hắn cũng chỉ có thể mấy người trước mắt này một chút, để xem có ai biết chỗ này hay không.
- Mặc dù ta thường hay đi Hỗn Độn Chí Tôn vực, thế nhưng lại chưa từng nghe nói qua chỗ này. . .
Tiêu Diêu Tiên lắc đầu nói.
- Ta cũng vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy. Trước đó chưa từng nghe qua!
- Ta cũng vậy. . .
Đoạn Diệc, Phù Ám Triều cũng đồng thời lắc đầu.
Dường như cái tên này đối với bọn họ mà nói, vô cùng xa lạ.
- Các ngươi cũng không biết?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
Hắn chưa đi qua Hỗn Độn Chí Tôn vực bao giờ không biết cũng thôi đi. Thế nhưng đám người Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều sống không biết đã bao nhiêu năm, nhất định đa du lịch tam đại Chí Tôn vực không biết bao nhiêu lần. Ngay cả bọn họ cũng chưa có nghe nói qua, xem ra chỗ này cũng không có đơn giản như Nhiếp Đồng nói vậy.
Thậm chí trải qua nhiều năm như vậy, có còn chỗ này hay không cũng còn chưa chắc!
Dù sao, thế giới ẩn chứa bên trong Chí Tôn vực rất nhiều, một khi gặp biến cố, rất dễ dàng tan vỡ.