Triệu Huân trôi nổi trên không trung hô lớn.
- Mười lượng bạc?
- Thủ bút thật lớn, nơi này chí ít có mười vạn người, mỗi người mười lượng, là một trăm vạn…
- Không hổ là thần tài đế quốc, thật có tiền a!
- Ha ha!
Nghe tiếng trầm trồ của mọi người, Triệu Huân vung tay:
- Tốt lắm, hiện tại có thể bắt đầu điển lễ kết hôn của cháu ta!
- Triệu Hưng Phổ tiên sinh, ngươi nguyện ý nhận Lạc Khuynh Thành tiểu thư làm thê tử của ngươi, chiếu cố nàng, bảo vệ nàng, vô luận bần cùng hay giàu có,bệnh tật hay khỏe mạnh, tương ái tương kính, bất ly bất khí, vĩnh viễn cùng một chỗ?
Thanh âm người chủ trì vang lên.
Đó là một cường giả khí tông đỉnh, vì thế khi hắn lên tiếng thanh âm vang vọng khắp quảng trường.
- Ta nguyện ý!
Triệu Hưng Phổ nhìn thoáng qua người ngọc trước mắt, hưng phấn cao giọng quát.
- Lạc Khuynh Thành tiểu thư, ngươi nguyện ý…
Người chủ trì tiếp tục hỏi.
- Không cần hỏi, nàng không muốn!
Một thanh âm thản nhiên vang lên, chẳng biết từ lúc nào trên không trung xuất hiện một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, sau lưng thiếu niên là ba đầu yêu thú lăng không trôi nổi, bộ mặt dữ tợn.
- Phi hành? Lại là chí tôn!
- Yêu thú cấp bậc chí tôn? Hơn nữa còn là ba đầu?
Chứng kiến một màn trước mắt, mọi người hoảng sợ ngây người.
- Hắn nói Lạc Khuynh Thành không muốn…chẳng lẽ hắn có quan hệ gì với nàng?
- Tuổi họ xấp xỉ nhau, lần này tới đây không phải muốn cướp hôn đi?
- Cướp hôn ở trước mặt nhiều chí tôn như vậy sao?
- Nhiều chí tôn lại có năng lực thế nào? Các ngươi chứng kiến người ta cũng là chí tôn, còn có ba đầu yêu thú cấp bậc chí tôn không?
Dưới đài lập tức oanh động.
- Ngươi là ai? Dám quấy rối trong hôn lễ của cháu ta?
Triệu Huân không nghĩ tới đột nhiên toát ra một cường giả chí tôn, hơn nữa còn nói ra lời như vậy, thoáng nhíu mày lăng không bay lên.
- Ha ha, Khuynh Thành, theo ta đi!
- Ân!
Lạc Khuynh Thành gật gật đầu.
Lần này Nhiếp Vân tới đây có tính toán đem sự tình làm lớn, không để ý tới câu hỏi của Triệu Huân, bàn tay khẽ vẫy, một cỗ gió xoáy hoàn toàn bao vây Lạc Khuynh Thành, nhấc nàng bay lên.
- Buông thê tử của ta!
Sắc mặt Triệu Hưng Phổ trướng lên đỏ bừng, quát to một tiếng đánh ra một quyền.
- Hừ!
Nhiếp Vân vung tay tát xuống.
Oanh long!
Một đạo chưởng ấn cực lớn nháy mắt chấn vỡ công kích của Triệu Hưng Phổ, thuận tiện hung hăng áp hắn xuống mặt đất, thân thể hắn không ngừng giãy dụa nhưng vẫn không cách nào nhúc nhích.
Chênh lệch quá xa!
-Thật mạnh…tùy tay đánh ra đã đem công kích toàn lực của Triệu Hưng Phổ phá vỡ, còn đánh ngã hắn!
- Đây là lực lượng cường giả chí tôn sao?
Đem Lạc Khuynh Thành đặt lên lưng Phong Lang Vương, Nhiếp Vân nhìn Triệu Huân.
Lúc này Triệu Huân đang suy đoán thực lực cùng lai lịch của Nhiếp Vân, nhăn mày hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai? Ha ha, Lạc Thủy thành Nhiếp gia, Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân cười đáp.
- Nhiếp Vân? Thiên tài Lạc Thủy thành, mười bảy tuổi? Ngươi…ngươi không phải thực lực khí tông sao? Tại sao là chí tôn?
Tựa hồ nghe nói qua tên của Nhiếp Vân, đồng tử Triệu Huân co rụt lại, kinh ngạc rống lên.
- Cái gì? Mười bảy tuổi?
- Chí tôn mười bảy tuổi?
- Siêu cấp cường giả còn tài giỏi hơn cả Mạc Ngạn Thanh đại nhân sao?
- Ha ha, xem ra Triệu Huân đại nhân thật hiểu rõ về ta đâu! Nếu đã như vậy, đại nhân có thể báo với ta, cha mẹ ta cùng cha của Lạc Khuynh Thành, thành chủ Lạc Chiêm Hào bị ngươi bắt đi đâu không?
Nhiếp Vân cười ha ha hỏi.
Mặc dù hắn không xác nhận việc này có quan hệ với Triệu Huân hay không, nhưng nếu đã muốn làm lớn, phải có lý do, đối phương phủ nhận cũng không sao, đánh tới khi nào hắn thừa nhận mới thôi.
- Cha mẹ ngươi đang ở đâu, ta làm sao biết? Nhiếp Vân, ta mặc kệ ngươi làm sao đạt tới cấp bậc chí tôn, hiện tại xem ra chỉ là chí tôn sơ kỳ, ngươi lập tức buông cháu dâu ta xuống rồi rời đi, ta có thể không so đo chuyện hôm nay, bằng không ta không để ý cho một chí tôn vẫn lạc ngay trong hôm nay!
Sắc mặt Triệu Huân trầm xuống quát lạnh.
- Cường giả chí tôn vẫn lạc? Ngươi thật tự mình hiểu lấy, biết mình chẳng ra gì, giao thủ với ta nhất định sẽ chết, nếu biết thì ngoan ngoãn đem tin tức nói ra, đừng để cho ta động thủ!
Nhiếp Vân ha ha cười.
- Cái gì?
- Dám nói như vậy với Triệu Huân lão tổ?
- Hắn cảm thấy mình có ba đầu yêu thú thì có thể đánh thắng Triệu Huân lão tổ đi!
- Ngươi muốn chết!
Triệu Huân hiển nhiên không nghĩ tới Nhiếp Vân sẽ nói như vậy, tức giân muốn vung tay.
- Ha ha, Nhiếp Vân huynh, nhiều ngày không gặp rồi đi? Chúng ta đều là cường giả chí tôn, bình thường luận bàn là được, đừng vì chút chuyện mà động thủ!
Đột nhiên một thân ảnh cao lớn ngăn cản giữa hai người.
- Là Mạc Ngạn Thanh!
- Đệ nhất thiên tài đế quốc Mạc Ngạn Thanh, hiện tại lại bị Nhiếp Vân đánh ngã danh hiệu này…
…
- Là ngươi?
Nhìn thấy rõ hình dáng của Mạc Ngạn Thanh, Nhiếp Vân sửng sốt.
Mạc Ngạn Thanh chính là Ma Y nhân đối chiến với Nhiếp Vân ở Tế Bắc thành!
- Ha ha, là ta, Nhiếp Vân huynh có thể dành cho ta chút mặt mũi…
Thấy Nhiếp Vân đã nhận ra mình, Mạc Ngạn Thanh khẽ cười.
Người khác không biết rõ thực lực của Nhiếp Vân, nhưng Mạc Ngạn Thanh rõ ràng, nếu đối chiến Triệu Huân chỉ còn con đường chết, dù sao hắn từng thiếu nhân tình của Triệu gia, cho nên bước ra làm người hòa giải.
- Dành mặt mũi cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta tái chiến thêm một lần?
Lần trước người này tới giết mình, bị mình đánh bại thì bỏ chạy, bây giờ còn muốn làm người hòa giải, Nhiếp Vân chỉ cười lạnh.
- Ta…không phải đối thủ của Nhiếp huynh! Một kiếm của Nhiếp huynh ta căn bản không ngăn cản được! Không so đấu tốt nhất!
Môi mấp máy, Mạc Ngạn Thanh thở dài nói.
- Cái gì? Mạc Ngạn Thanh đại nhân thừa nhận không phải là đối thủ của Nhiếp Vân đại nhân? Này…
Dưới dài một mảnh xôn xao.
- Nếu không muốn tiếp tục so đấu, thì đi xuống cho ta!
Không cấp chút mặt mũi cho Mạc Ngạn Thanh, Nhiếp Vân lạnh lùng nhìn Triệu Huân:
- Ta hỏi lại ngươi một lần, cha mẹ ta bị giam giữ ở đâu?
- Ta biết cha mẹ ngươi bị bắt tới nơi nào, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết, hừ, có bản lĩnh ngươi cứ động thủ, nơi này là Thần Phong đế quốc, tứ đại chí tôn tính cả Bách Hoa tông, Di Thiên tông một vinh cùng vinh, một tổn cùng
tổn, ngươi dám động thủ, ta cam đoan dù ngươi có ba đầu yêu thú chí tôn cũng khó thể thoát được!