Ngày thứ ba, Nhiếp Vân thực sự không tu luyện được, cũng không phải là định lực của hắn không đủ, mà là Ngũ trảo Kim long đã tỉnh.
Tiểu tử này vừa mới tỉnh dậy đã giống như mê muội, liên tục đòi uống rượu khiến cho Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ.
- Con còn nhỏ, không thể uống rượu nhiều a.
Nhớ tới tiểu tử này uống một ngụm đã say ba ngày, Nhiếp Vân đành phải bóp chết suy nghĩ này của nó.
- Con muốn uống...
Đôi mắt to tròn của tiểu Long tràn ngập vẻ vô tội, khóe miệng không ngừng có nước miếng chảy xuống.
...
Nhìn thấy bộ dáng của nó như vậy, Nhiếp Vân cũng bị đánh bại.
- Như vậy đi, đại hội giám bảo cũng sắp bắp đầu, ta mang con ra ngoài dạo chơi, uống rượu thì miễn.
- Đi ra ngoài cũng được, coi muốn ăn...
Tiểu Long chép miệng, chậc lưỡi một cái.
...
Nhìn thấy bộ dáng của nó như vậy, Nhiếp Vân thực sự không biết nó rốt cuộc là rồng hay là gì? Long thực sự chết đói chết khát như vậy sao?
Ra khỏi Tử Hoa động phủ, nghe ngóng bên ngoài một vòng, quả nhiên đại hội giám bảo đã bắt đầu, địa điểm là ở một nơi mậu dịch cỡ lớn gần phủ thành chủ. Một người một rồng bằng vào thủ lệnh trộm được thuận lợi đi vào trong.
Ngày cuối cùng của giám bảo đại hội mới là đấu giá đại hội, hiện tại vừa mới bắt đầu, dòng người tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Không hổ là việc long trọng mười năm một lần của Huyền Kim thành, vừa mới đi vào Nhiếp Vân đã bị đủ thứ đồ vật làm cho hoa mắt.
Các loại linh quang của bảo vật hiện lên trước mắt, nhiều vô số kể. Cái gì mà mà mặt quỷ, da cá hải ngoại, áp vào trên người có thể nhanh chóng thay đổi dung mạo, màu sắc. Kim quang thú tinh hạch, ban đêm có thể phát ra kim quang trắng sáng. Ảo mộng thạch có thể khiến cho ngươi dục tiên dục tử trong mộng, rất nhiều chuyện ở hiện thực không thể làm được thì có thể thực hiện được ở trong mộng.
Những vạt này tất cả đều có. Rất nhiều thứ không có tác dụng với tu luyện giả, nhưng mà cũng có vô số người cần dùng.
- Nhìn xem ở chỗ này có bảo bối khiến cho pháp quyết vô danh vận chuyển hay không.
Tâm thần Nhiếp Vân tập trung, cẩn thận dùng pháp quyết vô danh cảm ứng. Tuy nhiên, cảm ứng cả buổi hắn lại thất vọng phát hiện ra không có cái gì.
Đồ có thể làm cho pháp quyết vô danh vận chuyển, tuy rằng không biết là cái gì. Nhưng mà hắn lại biết thứ này cũng không dễ tìm.
Nếu dễ tìm thì cũng không tới mức cả tàng bảo khố của Kiếm Thần tông cũng chỉ tìm được một khối.
Giám bảo đại hội mười năm một lần này tuy rằng rầm rộ, nhưng mà so với tàn bảo khố của Kiếm Thần tông vẫn chênh lệch quá xa.
Trong đoạn thời gian này, Ngũ trảo Kim long đi trộm một lần, bị Nhiếp Vân tìm được, chỉ là hắn lại phát hiện ra tiểu tử này đang ăn vụng dược liệu của người khác. Tất cả những bảo bối quý trọng đều bị ăn sạch, cuối cùng không có biện pháp, Nhiếp Vân đành lấy ra linh thạch đưa cho đối phương, lúc này đối phương mới đồng ý bỏ qua.
Nhìn thấy tình huống như vậy Nhiếp Vân đã có chút hối hận khi dẫn tiểu tử này tới. Sớm biết như vậy còn không bằng cho nó uống say thì hơn.
- ba ba, dường như chỗ kia chúng ta chưa xem qua, mau đi qua thôi.
Ngay khi Nhiếp Vân tức tối muốn thu thập con rồng tham ăn này thì đã thấy tiểu tử này nhếch miệng cười cười, móng vuốt chỉ về một phía.
Phương hướng kia xem như là nơi hẻo lánh ở đại sảnh này, Nhiếp Vân vốn không tính đi, nhưng nghe nó nói như vậy trong lòng khẽ động, nhịn không được đi qua.
Vừa mới đi vài bước, tới trước một quầy hàng thì hắn dừng lại.
Bởi vì đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy trong Nạp vật đan điền có một thứ đồ vật mạnh mẽ nhảy lên, tản mát ra chấn động làm cho người ta mê muội.
- là hồn tự kia? Chẳng lẽ nơi này có bảo bối gì sao?
Tinh thần tập trung, vội vàng nhìn qua nạp vật đan điền, vừa nhìn qua Nhiếp Vân đã không nhịn được có chút kỳ quái.
Chỉ thấy thứ phát ra chấn động không phải là gì khác, mà chính là Hồn tự dùng để trấn áp linh hồn thể mà hắn đấu giá được ở Bạch Nham thành.
Linh hồn thể là thứ do Linh hồn triệu hoán sư lưu lại. Khi nghiên cứu hồn tự này còn có chút phiền toái. Về sau bởi vì linh hồn thể tử vong cho nên hắn ném hồn tự và quan tài ở trong nạp vật đan điền, thậm chí đã quên sự tồn tại của nó. Không ngờ tới lúc này thứ này đột nhiên nhảy lên.
- Chẳng lẽ có liên quan tới linh hồn triệu hoán sư hay sao?
Đột nhiên nghĩ tới một khả năng, cơ bắp toàn thân Nhiếp Vân thoáng cái kéo căng.
Đối với Nhiếp Vân mà nói, có ba chuyện tương đối quan trọng. Thứ nhất là tìm được Linh hồn sư, cảm ngộ Linh hồn chi khí, triệu hoán linh hồn đã tiêu tán của đệ đệ trở vè. Thứ hai là tìm kiếm khí tức đặc thù, diễn sinh ra đan điền mới, thứ ba, đi Hóa Vân tông.
Ba chuyện này đối với Nhiếp Vân mà nói, triệu hoán lại linh hồn đã nghiền nát của Nhiếp Đồng mới là quan trọng nhất.
Cho nên đột nhiên nhìn thấy hồn tự chấn động, sắc mặt hắn ngưng trọng, theo phía cảm ứng nhìn lại. Chỉ thấy có một thứ đồ giống như cái lồng sắt hiện lên trước mắt hắn.
Cái lồng này rất là cũ kỹ, cũng không biết được tạo thành từ thứ gì, có vô số vết tích bên trên. Thứ ở bên trong lồng không có chút thu hút nào, nếu không phải hồn tự nhảy lên thì căn bản hắn sẽ không tưởng tượng được đây là một kiện bảo bối.
- Lão bản, cái lồng tre này là gì vậy? Cũ nát như vậy mà ngươi cũng lấy ra bán sao?
Giả vờ như vô tình, Nhiếp Vân tiến tới, thuận miệng hỏi.
- Cũ nát cái gì? Ngươi thì biết cái gì chứ? Đây chính là bảo bối gia truyền tám đời nhà ta đó, là đồ cổ có được đại pháp lực nha.
Chủ quầy là một trung niên, nghe Nhiếp Vân nói vậy hai hàng lông mày trừng lên, vẻ mặt rất là mất hứng.
Giám bảo đại hội kỳ thực cũng không sai biệt lắm với giao dịch hội cỡ lớn, chỉ có điều trong này chẳng những có bảo bối mà cũng còn có rác rươi. Nếu như ngươi không có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh có thể phân biệt rõ đá mài là châu báu, như vậy thì cũng chỉ có thể bị thiệt mà thôi.
Bởi vậy rất nhiều vị lão bản vàng thau lẫn lộn, cũng đều đem một ít rác rưởi ra bán, cố ý nói thành bảo bối để bán được giá cao.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn Nhiếp Vân đã biết được là hắn khoe khoang, cũng không biết giá trị chính thức của cái lồng này cho nên hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Bảo vật có được đại pháp lực? Nói nghe một chút, nếu có thì ta dùng mười khỏa linh thạch thượng phẩm để mua. Nếu không có, ba khỏa linh thạch hạ phẩm.
Tiểu tử này vừa mới tỉnh dậy đã giống như mê muội, liên tục đòi uống rượu khiến cho Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ.
- Con còn nhỏ, không thể uống rượu nhiều a.
Nhớ tới tiểu tử này uống một ngụm đã say ba ngày, Nhiếp Vân đành phải bóp chết suy nghĩ này của nó.
- Con muốn uống...
Đôi mắt to tròn của tiểu Long tràn ngập vẻ vô tội, khóe miệng không ngừng có nước miếng chảy xuống.
...
Nhìn thấy bộ dáng của nó như vậy, Nhiếp Vân cũng bị đánh bại.
- Như vậy đi, đại hội giám bảo cũng sắp bắp đầu, ta mang con ra ngoài dạo chơi, uống rượu thì miễn.
- Đi ra ngoài cũng được, coi muốn ăn...
Tiểu Long chép miệng, chậc lưỡi một cái.
...
Nhìn thấy bộ dáng của nó như vậy, Nhiếp Vân thực sự không biết nó rốt cuộc là rồng hay là gì? Long thực sự chết đói chết khát như vậy sao?
Ra khỏi Tử Hoa động phủ, nghe ngóng bên ngoài một vòng, quả nhiên đại hội giám bảo đã bắt đầu, địa điểm là ở một nơi mậu dịch cỡ lớn gần phủ thành chủ. Một người một rồng bằng vào thủ lệnh trộm được thuận lợi đi vào trong.
Ngày cuối cùng của giám bảo đại hội mới là đấu giá đại hội, hiện tại vừa mới bắt đầu, dòng người tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Không hổ là việc long trọng mười năm một lần của Huyền Kim thành, vừa mới đi vào Nhiếp Vân đã bị đủ thứ đồ vật làm cho hoa mắt.
Các loại linh quang của bảo vật hiện lên trước mắt, nhiều vô số kể. Cái gì mà mà mặt quỷ, da cá hải ngoại, áp vào trên người có thể nhanh chóng thay đổi dung mạo, màu sắc. Kim quang thú tinh hạch, ban đêm có thể phát ra kim quang trắng sáng. Ảo mộng thạch có thể khiến cho ngươi dục tiên dục tử trong mộng, rất nhiều chuyện ở hiện thực không thể làm được thì có thể thực hiện được ở trong mộng.
Những vạt này tất cả đều có. Rất nhiều thứ không có tác dụng với tu luyện giả, nhưng mà cũng có vô số người cần dùng.
- Nhìn xem ở chỗ này có bảo bối khiến cho pháp quyết vô danh vận chuyển hay không.
Tâm thần Nhiếp Vân tập trung, cẩn thận dùng pháp quyết vô danh cảm ứng. Tuy nhiên, cảm ứng cả buổi hắn lại thất vọng phát hiện ra không có cái gì.
Đồ có thể làm cho pháp quyết vô danh vận chuyển, tuy rằng không biết là cái gì. Nhưng mà hắn lại biết thứ này cũng không dễ tìm.
Nếu dễ tìm thì cũng không tới mức cả tàng bảo khố của Kiếm Thần tông cũng chỉ tìm được một khối.
Giám bảo đại hội mười năm một lần này tuy rằng rầm rộ, nhưng mà so với tàn bảo khố của Kiếm Thần tông vẫn chênh lệch quá xa.
Trong đoạn thời gian này, Ngũ trảo Kim long đi trộm một lần, bị Nhiếp Vân tìm được, chỉ là hắn lại phát hiện ra tiểu tử này đang ăn vụng dược liệu của người khác. Tất cả những bảo bối quý trọng đều bị ăn sạch, cuối cùng không có biện pháp, Nhiếp Vân đành lấy ra linh thạch đưa cho đối phương, lúc này đối phương mới đồng ý bỏ qua.
Nhìn thấy tình huống như vậy Nhiếp Vân đã có chút hối hận khi dẫn tiểu tử này tới. Sớm biết như vậy còn không bằng cho nó uống say thì hơn.
- ba ba, dường như chỗ kia chúng ta chưa xem qua, mau đi qua thôi.
Ngay khi Nhiếp Vân tức tối muốn thu thập con rồng tham ăn này thì đã thấy tiểu tử này nhếch miệng cười cười, móng vuốt chỉ về một phía.
Phương hướng kia xem như là nơi hẻo lánh ở đại sảnh này, Nhiếp Vân vốn không tính đi, nhưng nghe nó nói như vậy trong lòng khẽ động, nhịn không được đi qua.
Vừa mới đi vài bước, tới trước một quầy hàng thì hắn dừng lại.
Bởi vì đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy trong Nạp vật đan điền có một thứ đồ vật mạnh mẽ nhảy lên, tản mát ra chấn động làm cho người ta mê muội.
- là hồn tự kia? Chẳng lẽ nơi này có bảo bối gì sao?
Tinh thần tập trung, vội vàng nhìn qua nạp vật đan điền, vừa nhìn qua Nhiếp Vân đã không nhịn được có chút kỳ quái.
Chỉ thấy thứ phát ra chấn động không phải là gì khác, mà chính là Hồn tự dùng để trấn áp linh hồn thể mà hắn đấu giá được ở Bạch Nham thành.
Linh hồn thể là thứ do Linh hồn triệu hoán sư lưu lại. Khi nghiên cứu hồn tự này còn có chút phiền toái. Về sau bởi vì linh hồn thể tử vong cho nên hắn ném hồn tự và quan tài ở trong nạp vật đan điền, thậm chí đã quên sự tồn tại của nó. Không ngờ tới lúc này thứ này đột nhiên nhảy lên.
- Chẳng lẽ có liên quan tới linh hồn triệu hoán sư hay sao?
Đột nhiên nghĩ tới một khả năng, cơ bắp toàn thân Nhiếp Vân thoáng cái kéo căng.
Đối với Nhiếp Vân mà nói, có ba chuyện tương đối quan trọng. Thứ nhất là tìm được Linh hồn sư, cảm ngộ Linh hồn chi khí, triệu hoán linh hồn đã tiêu tán của đệ đệ trở vè. Thứ hai là tìm kiếm khí tức đặc thù, diễn sinh ra đan điền mới, thứ ba, đi Hóa Vân tông.
Ba chuyện này đối với Nhiếp Vân mà nói, triệu hoán lại linh hồn đã nghiền nát của Nhiếp Đồng mới là quan trọng nhất.
Cho nên đột nhiên nhìn thấy hồn tự chấn động, sắc mặt hắn ngưng trọng, theo phía cảm ứng nhìn lại. Chỉ thấy có một thứ đồ giống như cái lồng sắt hiện lên trước mắt hắn.
Cái lồng này rất là cũ kỹ, cũng không biết được tạo thành từ thứ gì, có vô số vết tích bên trên. Thứ ở bên trong lồng không có chút thu hút nào, nếu không phải hồn tự nhảy lên thì căn bản hắn sẽ không tưởng tượng được đây là một kiện bảo bối.
- Lão bản, cái lồng tre này là gì vậy? Cũ nát như vậy mà ngươi cũng lấy ra bán sao?
Giả vờ như vô tình, Nhiếp Vân tiến tới, thuận miệng hỏi.
- Cũ nát cái gì? Ngươi thì biết cái gì chứ? Đây chính là bảo bối gia truyền tám đời nhà ta đó, là đồ cổ có được đại pháp lực nha.
Chủ quầy là một trung niên, nghe Nhiếp Vân nói vậy hai hàng lông mày trừng lên, vẻ mặt rất là mất hứng.
Giám bảo đại hội kỳ thực cũng không sai biệt lắm với giao dịch hội cỡ lớn, chỉ có điều trong này chẳng những có bảo bối mà cũng còn có rác rươi. Nếu như ngươi không có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh có thể phân biệt rõ đá mài là châu báu, như vậy thì cũng chỉ có thể bị thiệt mà thôi.
Bởi vậy rất nhiều vị lão bản vàng thau lẫn lộn, cũng đều đem một ít rác rưởi ra bán, cố ý nói thành bảo bối để bán được giá cao.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn Nhiếp Vân đã biết được là hắn khoe khoang, cũng không biết giá trị chính thức của cái lồng này cho nên hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Bảo vật có được đại pháp lực? Nói nghe một chút, nếu có thì ta dùng mười khỏa linh thạch thượng phẩm để mua. Nếu không có, ba khỏa linh thạch hạ phẩm.