- Giết ngươi trước!
Phong bế lộ tuyến đào tẩu, thân thể Nhiếp Vân biến mất và xuất hiện trước mặt Tô Lâm, bàn tay hắn hóa thành trảo bóp cổ Tô Lâm.
Tuy pháp bảo phòng ngự của hắn lợi hại, có thể ngăn cản tiến công nhưng không thể ngăn cản lực lượng và tốc độ của Nhiếp Vân, hắn bị bóp cổ, đôi mắt mở to mang theo sợ hãi không nói thành lời.
- Đừng giết ta... Ta có thể giao tất cả bảo vật trên người cho ngươi...
Cảm nhận được tử vong tiến đến, tất cả cao ngạo lúc trước mất đi sạch sẽ, Tô Lâm vội vàng hô lên, bộ dáng không có gì khác những người khác, cũng không còn ngạo khí không đặt tất cả mọi thứ vào trong mắt.
- Giết ngươi, tất cả bảo vật vẫn là của ta.
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân dùng sức bóp mạnh.
Răng rắc!
Đầu Tô Lâm rơi xuống.
Phần phật!
Sau khi đánh chết Tô Lâm, Thiên Tâm Đằng thoát ra thôn phệ hắn sạch sẽ, đồng thời bàn tay Nhiếp Vân đưa tới và thu tất cả bảo vật của đối phương vào đan điền.
Gia hỏa này thân là thượng cổ đại năng chuyển thế, bảo vật rất nhiều, không thể lãng phí.
- Đến phiên ngươi!
Đánh chết Tô Lâm, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn sang Mặc Nghiêu cách đó không xa.
Gia hỏa này đuổi giết hắn khắp bốn phía thiếu chút nữa tử vong, đã sớm kết thành thù hận, cừu nhân gặp mặt mặc dù không có hết sức đỏ mắt nhưng không có khả năng lưu người sống.
- Động thủ đi!
Mặc Nghiêu nhìn ra sát cơ trong mắt Nhiếp Vân, biết rõ khó có thể đào tẩu, ngược lại cũng không còn sợ hãi như lúc trước, hắn vẫn ngẩng cao đầu, bộ dạng thấy chết không sờn.
- Ah? Cho rằng như vậy ta sẽ lưu ngươi một mạng?
Nhiếp Vân hừ lạnh.
- Ta biết rõ có cầu xin thì ngươi cũng giết ta, nếu như thế còn không bằng trực tiếp một chút.
Mặc Nghiêu nói.
- Dám nói như thế với Nhiếp Vân đại nhân, muốn chết!
Nhiếp Vân vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên Phục Giang vương tử ở bên cạnh đã động thủ, trong bàn tay hắn cầm một kiện pháp bảo giống như cây dù đâm thẳng về phía trước, một đạo hào quang màu vàng xoay tròn đánh tới, đánh thẳng vào người Mặc Nghiêu.
- Phục Giang, ngươi hèn hạ!
Thấy Phục Giang vương tử đánh lén từ phía sau, Mặc Nghiêu tức giận kêu gào, trong tiếng kêu hắn đánh thẳng về phía Phục Giang.
Chết trong tay Nhiếp Vân, hắn biết rõ bản thân mình không cách nào phản kháng nhưng chết trong tay người mình là việc hắn không cam lòng nhất.
Trước kia vì ngăn cản một chỉ của Nhiếp Vân nên trang giấy đã bị hủy diệt cho nên không còn át chủ bài.
- Hừ!
Phục Giang vương tử lại đánh tới lần nữa, hai đạo hàn quang cùng đánh tới, bàn tay của Mặc Nghiêu cứng rắn nhưng không ngăn cản được.
PHỐC!
Thân thể của hắn bị chém thành hai đoạn.
Phù phù!
Thi thể ngã xuống đất, Mặc Nghiêu đã chết.
Hai người tranh đấu, Nhiếp Vân nhìn vào trong mắt nhưng không ra tay.
Tử vong tới gần, cái gọi là minh hữu, tôn nghiêm đều biến mất không còn một mảnh, lúc này Phục Giang vương tử vì mạng sống cũng không khác gì chó điên, Nhiếp Vân tin tưởng đổi lại là mình cũng làm như vậy.
Cũng khó trách, tuy hắn là vương tử nhưng cũng không phải lớn lên trong hoàng cung, mà là lưu lạc tới nơi nghèo nàn, trải qua tranh đấu sinh tồn, chỉ cần có thể sống sót thì hắn còn lạnh lùng hơn những kẻ khác.
- Nhiếp Vân đại nhân, Phục Giang ta nguyện ý phụng ngươi làm chủ nhân, chỉ cần không giết, muốn ta làm gì cũng được!
- Mặc Nghiêu chính là đầu danh trạng của ta!
Đánh chết Mặc Nghiêu, Phục Giang trực tiếp quỳ rạp xuống đất, cũng không có chút tôn nghiêm của vương tử.
- Nguyện ý phụng ta làm chủ? Muốn dẫn ta tới chỗ Kiền Huyết Đại Đế sau đó nhờ nửa bước chúa Đại Tam Trọng đỉnh phong ra tay giết ta?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
Vừa rồi đối phương nói chuyện trong Phá Thần Chu, mặc dù đại bộ phận là dùng thần thức truyền âm nhưng hắn có được thiên phú thiên nhĩ sư cho nên nghe được toàn bộ.
Cũng chính bởi vì như thế mới quyết định đánh chết đối phương, cũng không lưu tình một chút nào.
- Không phải... Tại hạ cam nguyện kính dâng linh hồn, nhận ngươi làm chủ, nếu như chủ nhân xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ hỗn phi phách tán.
Nghe đối phương nói như thế, sắc mặt Phục Giang vương tử khó coi, sau đó cắn răng ra quyết định.
Vì mạng sống, hắn nguyện ý làm tất cả, hơn nữa hắn cũng nhìn ra người trước mặt có thiên phú và tâm tính rất mạnh , nếu như có thể làm người hầu của hắn thì về sau tiền đồ vô lượng.
- Ngươi rất độc ác với mình.
Nghe được đối phương nói thế, Nhiếp Vân vốn định đánh chết đối phương cũng suy nghĩ lại.
Bằng vào thực lực của hắn hiện tại, đối phương căn bản không nhảy nhót được gì, chi bằng giữ lại.
Dù nói thế nào thì hắn cũng là vương tử, tất nhiên Kiền Huyết vương triều có thủ đoạn dò xét, thực phải chết ở chỗ này, gây chuyện không tốt sẽ tìm lên đầu mình, đưa tới không ít phiền toái.
Tuy thực lực của hắn hiện tại rất mạnh nhưng Nhiếp Vân cũng không cho rằng mình có thể đối kháng với một vương triều.
Lại nói hắn còn có chuyện cần Phục Giang vương tử đi làm, nguyện ý kính dâng linh hồn, nhận thức hắn làm chủ là biện pháp tốt nhất.
- Tốt, tha mạng nhỏ của ngươi một lần, hiện tại kính dâng linh hồn đi, không nên nghĩ biện pháp gian lận, ta muốn giết ngươi chỉ bằng một ý niệm mà thôi.
Nghĩ đến những việc này, Nhiếp Vân khoát khoát tay.
- Vâng!
Thấy hắn đáp ứng, Phục Giang vương tử thở ra một hơi, ngón tay điểm vào thức hải, một đạo hào quang trắng noãn bay ra ngoài.
Hô!
Sau khi thu vào trong thức hải, Nhiếp Vân cảm thấy suy nghĩ trong lòng đối phương, thậm chí có thể bằng một ý niệm làm đối phương tử vong.
Gia hỏa này thật sự vì mạng sống mà làm nô bộc của mình, tuy loại người này sợ chết và không có gì cốt khí nhưng cũng không tệ, có thể khống chế rất tốt.
- Lấy tất cả bảo bối của ngươi ra đây.
Không khách khí chút nào, cũng mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, Nhiếp Vân vươn tay, tất cả bảo vật trên người Phục Giang vương tử bị hắn cạo sạch sẽ.
- Không sai!
Sau khi vơ vét Phục Giang vương tử, hắn vươn tay thu Phá Thần Chu vào lòng bàn tay.
Thích Huân tử vong, hỗn độn thần binh đỉnh phong không có chủ nhân, tinh thần hơi động và luyện hóa triệt để.
Không thể không nói đồ vật này quá lợi hại, nó còn cường đại hơn cả ngọn núi lúc trước, càng là pháp bảo phi hành, dùng nó phi hành có tốc độ không chậm hơn Phượng Hoàng chi dực của hắn.