Xuất hiện ở trước mắt chính là một cầu thang thẳng tắp, đâm vào ở chỗ sâu trong hư không, không biết tới nơi nào.
- Đi!
Phân phó một tiếng, Nhiếp Vân dẫn đầu đi tới.
Ô ô ô!
Mới đi vài bước, chợt nghe chung quanh có tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên.
Thanh âm này đâm thẳng linh hồn, để cho người tâm linh thất thủ, khó có thể ngăn cản.
- Các ngươi vẫn là đợi ở chỗ này a!
Quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, thấy bọn họ nghe được thanh âm này đã có người lâm vào hôn mê, Nhiếp Vân lắc đầu, an bài một câu, một mình bay vút về phía trước.
Tu La di tích thật sự quá lợi hại, ngay cả mình cũng phải cẩn thận, những người này theo sau chỉ là vướng víu.
Dọc theo thang lầu vượt lên càng cao, âm thanh nức nở nghẹn ngào càng lúc càng lớn, thân hình của Nhiếp Vân chấn động, tiếng chuông vang vọng va chạm với những âm thanh kia, lẫn nhau triệt tiêu, lúc này mới cảm giác được tốt hơn nhiều.
Sau khi luyện hóa Tỉnh Hồn Chung cùng Vũ Tâm Ma Địch, chỉ cần hắn vận chuyển lực lượng cơ bắp, trong cơ thể liền sẽ tự nhiên phát ra tiếng chuông cùng tiếng tiêu vang vọng linh hồn, cho dù thanh âm nức nở nghẹn ngào ở trên bậc thang có thể làm cho người linh hồn thất thủ, nhưng đối với hắn có được loại năng lực này mà nói, còn có thể đỡ nổi.
- Phía trước có một cung điện!
Đi một hồi, trước mắt sương mù dần dần yếu bớt, một cung điện cao lớn xuất hiện ở trước mắt.
Cái cung điện này mang theo khí tức lành lạnh, còn không có tiến vào liền cho người một loại cảm giác âm hàn, tựa như Tu La Địa Ngục, để cho người lâm vào trong đó liền sinh tử không do mình.
Vù vù vù hô!
Đến trước đại điện, còn không có tiến vào, một đám hắc điểu toàn thân đen kịt chui ra, đánh tới chính diện.
- Tu La Hắc Viêm?
Chứng kiến những hắc điểu này, trong đầu của Nhiếp Vân lập tức tóe ra một từ.
Tu La Hắc Viêm là Tu La Sát khí ngưng tụ thành một loại sinh mệnh đặc thù, có thể ăn thịt người, đối với Nhân loại có công kích rất mạnh.
- Viêm Hỏa thiêu đốt!
Nhiếp Vân biết không thể ngạnh kháng những vật này, toàn thân bốc cháy lên hỏa diễm, phụ trợ cả người giống như Liệt Hỏa Chiến Thần.
Diễm Hỏa thiêu đốt, hỏa diễm cực nóng lập tức đốt cháy những Tu La Hắc Viêm kia, chỉ nghe được liên tiếp kêu thảm, cả đám hắc điểu rơi trên mặt đất, đều bị chết cháy.
Đánh chết hắc điểu, Nhiếp Vân nhấc chân đi vào trong điện.
Trong đại điện không có huy hoàng như bên ngoài, mà tàn phá không chịu nổi, cột đá ngã nghiêng, khắp nơi đều là chưởng ấn, dấu quyền, chỉ từ cục diện này có thể nhìn ra đã trải qua một hồi chiến đấu cực kỳ thảm thiết.
- Yêu khí? Thậm chí có khí tức của Yêu nhân?
Tu La Sát khí trong điện rõ ràng ít đi không ít, trong đó còn kèm theo một ít khí tức làm cho Nhiếp Vân phản cảm, lại là Yêu khí.
Trong Tu La di tích thậm chí có khí tức Yêu nhân, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.
- A...
Đang kỳ quái, đột nhiên liên tiếp kêu thảm vang lên, Nhiếp Vân chứng kiến hai bóng người từ trong đại điện nhảy ra, bốn mắt đỏ thẫm, mang theo khí tức giết chóc điên cuồng.
- Là Vương Trọng cùng Diệp Tần!
Đúng là Diệp Tần cùng Khu Tu sư nhị phẩm Vương Trọng tiến vào trước đó.
Hai người này vậy mà không chịu nổi Tu La Sát khí xâm nhập, biến thành Tu La!
Bọn hắn biến thành Tu La, Đoạn Tiếu thì sao?
Vèo!
Thời gian không để cho hắn nghĩ nhiều, hai người kia đã bị Tu La Sát khí xâm nhập trong óc, chứng kiến cung điện nhiều ra một người, đồng thời lao đến, đồng loạt ra tay.
Hai công kích thẳng tắp phóng tới, đâm thẳng thân hình của Nhiếp Vân.
- Trước kia liền không phải đối thủ của ta, biến thành Tu La cũng đồng dạng!
Nhiếp Vân khẽ đảo cổ tay, niết Thúy Linh kiếm ở trong lòng bàn tay, run lên, hóa thành hai đạo kiếm quang nghênh đón.
Bành! Bành!
Tiếng khí kình vang lên, khí tiễn cùng kiếm quang va chạm đồng thời tiêu tán ở trên không trung, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy thân thể bị một cổ lực lượng xông lên, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.
- Ân? Tại sao có thể có lực công kích mạnh như vậy?
Nhiếp Vân nhịn không được sững sờ.
Diệp Tần bất quá là Chân Tiên cảnh sơ kỳ, Vương Trọng cũng giống như mình, thực lực Tiên Thể cảnh, trước khi biến thành Tu La, chỉ cần hai người xông lại, một kiếm một cái, không có vấn đề quá lớn, sao hiện tại tiện tay công kích thì có được lực công kích mạnh như vậy?
Hiện tại thân thể của Nhiếp Vân, có thể đánh chết cường giả Thiên Tiên, đủ thấy cường đại, nhưng bị thoáng một phát đánh lui, nói rõ lực lượng của hai người chỉ sợ đã đạt đến Thiên Tiên cảnh sơ kỳ rồi!
- Bất kể làm sao, trước giết một cái lại nói! Thất Tinh kiếm thức thứ hai, Quang Minh!
Biết không phải là thời điểm cân nhắc những cái này, Thúy Linh kiếm đột nhiên lóe lên, ở trên không trung hoạch xuất một đạo hào quang, thẳng tắp đâm tới Vương Trọng.
Vừa ra tay liền vận dụng mạnh nhất kiếm thuật, thức thứ hai của Thất Tinh kiếm!
Lần này lực lượng cuồng bạo đến cực điểm, phương hướng cũng cực kỳ chính xác, nhắm ngay cổ họng của Vương Trọng, để cho hắn căn bản không có chỗ trống trốn tránh.
Đinh!
Thúy Linh kiếm đâm vào cổ họng Vương Trọng, cũng không có giống như tưởng tượng, trực tiếp đâm thủng, chém đầu lâu xuống, mà phát ra một tiếng giòn vang sắt thép giao kích, Thúy Linh kiếm rơi vào trên cổ của hắn, chết sống đâm không vào!
- Chết!
Lúc này hai mắt Vương Trọng lóe lên, hai tay đột nhiên giao nhau.
Răng rắc… bẻ gẫy Thúy Linh kiếm, đồng thời một quyền đánh vào ngực Nhiếp Vân.
Bành!
Trước ngực Nhiếp Vân đau xót, bay ngược ra ngoài, lưng đụng một cây cột trong điện.
Trường kiếm Tiên phẩm trung kỳ phá không mở ra thân thể phòng ngự, tiện tay bẻ gẫy trường kiếm, Vương Trọng kia như thế nào đột nhiên trở nên mạnh như vậy?
Nhiếp Vân bị thương cũng không nặng, hơn nữa có được Mộc Sinh đan điền, trong nháy mắt thương thế khôi phục, nhưng thủ đoạn ra hết lại vẫn bị tổn thất nặng, để cho hắn có chút khó mà tin được.
Trước kia chỉ là hai tiểu lâu la không được mình coi trọng, không nghĩ tới bởi vì biến thành Tu La, lại bạo tăng thực lực mạnh như vậy.
- Hừ, Tu La sợ thiên phú chi khí dung hợp, ta nhìn ngươi có thể chịu đựng được hay không!
Một chiêu có hại chịu thiệt, ánh mắt Nhiếp Vân âm lãnh xuống, lấy ra Bắc Đẩu kiếm, kiếm quang khởi động, thời gian nháy con mắt liền dùng Thiên Nhãn, Kiếm Đạo, Võ Đạo chi khí dung hợp, mượn nhờ kiếm lực đánh qua.
Xì xì!
Dung hợp chi khí cùng Vương Trọng đụng chung một chỗ, phát ra thanh âm tuyết rơi vào than, trên người đối phương lập tức xuất hiện một lỗ máu cự đại.
- Đi!
Phân phó một tiếng, Nhiếp Vân dẫn đầu đi tới.
Ô ô ô!
Mới đi vài bước, chợt nghe chung quanh có tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên.
Thanh âm này đâm thẳng linh hồn, để cho người tâm linh thất thủ, khó có thể ngăn cản.
- Các ngươi vẫn là đợi ở chỗ này a!
Quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, thấy bọn họ nghe được thanh âm này đã có người lâm vào hôn mê, Nhiếp Vân lắc đầu, an bài một câu, một mình bay vút về phía trước.
Tu La di tích thật sự quá lợi hại, ngay cả mình cũng phải cẩn thận, những người này theo sau chỉ là vướng víu.
Dọc theo thang lầu vượt lên càng cao, âm thanh nức nở nghẹn ngào càng lúc càng lớn, thân hình của Nhiếp Vân chấn động, tiếng chuông vang vọng va chạm với những âm thanh kia, lẫn nhau triệt tiêu, lúc này mới cảm giác được tốt hơn nhiều.
Sau khi luyện hóa Tỉnh Hồn Chung cùng Vũ Tâm Ma Địch, chỉ cần hắn vận chuyển lực lượng cơ bắp, trong cơ thể liền sẽ tự nhiên phát ra tiếng chuông cùng tiếng tiêu vang vọng linh hồn, cho dù thanh âm nức nở nghẹn ngào ở trên bậc thang có thể làm cho người linh hồn thất thủ, nhưng đối với hắn có được loại năng lực này mà nói, còn có thể đỡ nổi.
- Phía trước có một cung điện!
Đi một hồi, trước mắt sương mù dần dần yếu bớt, một cung điện cao lớn xuất hiện ở trước mắt.
Cái cung điện này mang theo khí tức lành lạnh, còn không có tiến vào liền cho người một loại cảm giác âm hàn, tựa như Tu La Địa Ngục, để cho người lâm vào trong đó liền sinh tử không do mình.
Vù vù vù hô!
Đến trước đại điện, còn không có tiến vào, một đám hắc điểu toàn thân đen kịt chui ra, đánh tới chính diện.
- Tu La Hắc Viêm?
Chứng kiến những hắc điểu này, trong đầu của Nhiếp Vân lập tức tóe ra một từ.
Tu La Hắc Viêm là Tu La Sát khí ngưng tụ thành một loại sinh mệnh đặc thù, có thể ăn thịt người, đối với Nhân loại có công kích rất mạnh.
- Viêm Hỏa thiêu đốt!
Nhiếp Vân biết không thể ngạnh kháng những vật này, toàn thân bốc cháy lên hỏa diễm, phụ trợ cả người giống như Liệt Hỏa Chiến Thần.
Diễm Hỏa thiêu đốt, hỏa diễm cực nóng lập tức đốt cháy những Tu La Hắc Viêm kia, chỉ nghe được liên tiếp kêu thảm, cả đám hắc điểu rơi trên mặt đất, đều bị chết cháy.
Đánh chết hắc điểu, Nhiếp Vân nhấc chân đi vào trong điện.
Trong đại điện không có huy hoàng như bên ngoài, mà tàn phá không chịu nổi, cột đá ngã nghiêng, khắp nơi đều là chưởng ấn, dấu quyền, chỉ từ cục diện này có thể nhìn ra đã trải qua một hồi chiến đấu cực kỳ thảm thiết.
- Yêu khí? Thậm chí có khí tức của Yêu nhân?
Tu La Sát khí trong điện rõ ràng ít đi không ít, trong đó còn kèm theo một ít khí tức làm cho Nhiếp Vân phản cảm, lại là Yêu khí.
Trong Tu La di tích thậm chí có khí tức Yêu nhân, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.
- A...
Đang kỳ quái, đột nhiên liên tiếp kêu thảm vang lên, Nhiếp Vân chứng kiến hai bóng người từ trong đại điện nhảy ra, bốn mắt đỏ thẫm, mang theo khí tức giết chóc điên cuồng.
- Là Vương Trọng cùng Diệp Tần!
Đúng là Diệp Tần cùng Khu Tu sư nhị phẩm Vương Trọng tiến vào trước đó.
Hai người này vậy mà không chịu nổi Tu La Sát khí xâm nhập, biến thành Tu La!
Bọn hắn biến thành Tu La, Đoạn Tiếu thì sao?
Vèo!
Thời gian không để cho hắn nghĩ nhiều, hai người kia đã bị Tu La Sát khí xâm nhập trong óc, chứng kiến cung điện nhiều ra một người, đồng thời lao đến, đồng loạt ra tay.
Hai công kích thẳng tắp phóng tới, đâm thẳng thân hình của Nhiếp Vân.
- Trước kia liền không phải đối thủ của ta, biến thành Tu La cũng đồng dạng!
Nhiếp Vân khẽ đảo cổ tay, niết Thúy Linh kiếm ở trong lòng bàn tay, run lên, hóa thành hai đạo kiếm quang nghênh đón.
Bành! Bành!
Tiếng khí kình vang lên, khí tiễn cùng kiếm quang va chạm đồng thời tiêu tán ở trên không trung, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy thân thể bị một cổ lực lượng xông lên, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.
- Ân? Tại sao có thể có lực công kích mạnh như vậy?
Nhiếp Vân nhịn không được sững sờ.
Diệp Tần bất quá là Chân Tiên cảnh sơ kỳ, Vương Trọng cũng giống như mình, thực lực Tiên Thể cảnh, trước khi biến thành Tu La, chỉ cần hai người xông lại, một kiếm một cái, không có vấn đề quá lớn, sao hiện tại tiện tay công kích thì có được lực công kích mạnh như vậy?
Hiện tại thân thể của Nhiếp Vân, có thể đánh chết cường giả Thiên Tiên, đủ thấy cường đại, nhưng bị thoáng một phát đánh lui, nói rõ lực lượng của hai người chỉ sợ đã đạt đến Thiên Tiên cảnh sơ kỳ rồi!
- Bất kể làm sao, trước giết một cái lại nói! Thất Tinh kiếm thức thứ hai, Quang Minh!
Biết không phải là thời điểm cân nhắc những cái này, Thúy Linh kiếm đột nhiên lóe lên, ở trên không trung hoạch xuất một đạo hào quang, thẳng tắp đâm tới Vương Trọng.
Vừa ra tay liền vận dụng mạnh nhất kiếm thuật, thức thứ hai của Thất Tinh kiếm!
Lần này lực lượng cuồng bạo đến cực điểm, phương hướng cũng cực kỳ chính xác, nhắm ngay cổ họng của Vương Trọng, để cho hắn căn bản không có chỗ trống trốn tránh.
Đinh!
Thúy Linh kiếm đâm vào cổ họng Vương Trọng, cũng không có giống như tưởng tượng, trực tiếp đâm thủng, chém đầu lâu xuống, mà phát ra một tiếng giòn vang sắt thép giao kích, Thúy Linh kiếm rơi vào trên cổ của hắn, chết sống đâm không vào!
- Chết!
Lúc này hai mắt Vương Trọng lóe lên, hai tay đột nhiên giao nhau.
Răng rắc… bẻ gẫy Thúy Linh kiếm, đồng thời một quyền đánh vào ngực Nhiếp Vân.
Bành!
Trước ngực Nhiếp Vân đau xót, bay ngược ra ngoài, lưng đụng một cây cột trong điện.
Trường kiếm Tiên phẩm trung kỳ phá không mở ra thân thể phòng ngự, tiện tay bẻ gẫy trường kiếm, Vương Trọng kia như thế nào đột nhiên trở nên mạnh như vậy?
Nhiếp Vân bị thương cũng không nặng, hơn nữa có được Mộc Sinh đan điền, trong nháy mắt thương thế khôi phục, nhưng thủ đoạn ra hết lại vẫn bị tổn thất nặng, để cho hắn có chút khó mà tin được.
Trước kia chỉ là hai tiểu lâu la không được mình coi trọng, không nghĩ tới bởi vì biến thành Tu La, lại bạo tăng thực lực mạnh như vậy.
- Hừ, Tu La sợ thiên phú chi khí dung hợp, ta nhìn ngươi có thể chịu đựng được hay không!
Một chiêu có hại chịu thiệt, ánh mắt Nhiếp Vân âm lãnh xuống, lấy ra Bắc Đẩu kiếm, kiếm quang khởi động, thời gian nháy con mắt liền dùng Thiên Nhãn, Kiếm Đạo, Võ Đạo chi khí dung hợp, mượn nhờ kiếm lực đánh qua.
Xì xì!
Dung hợp chi khí cùng Vương Trọng đụng chung một chỗ, phát ra thanh âm tuyết rơi vào than, trên người đối phương lập tức xuất hiện một lỗ máu cự đại.