Lững thững đi về phía trước, ánh mắt của Nhiếp Vân sáng lên.
Cách đó không xa, một gian nhà lá xuất hiện ở trước mắt.
Nhà lá không lớn, chỉ có mấy chục thước vuông, vô luận là cửa hay nóc nhà, đều được sửa sang lại sạch sẻ chỉnh tề, rất hiển nhiên có người ở nơi này.
- Xem ra là thật đi ra!
Nhiếp Vân thở ra một hơi, lúc này mới xác nhận.
Kiếm Trì đáng sợ, hắn coi như đích thân trải qua, nếu như không có Lục Hi thiết bài, hắn sớm đã đi trở về!
Nếu như nơi này thật là Kiếm Trì, hắn không tin có người có thể đi tới, hơn nữa ở nơi này!
Đây căn bản là chuyện không làm được!
- Đi qua nhìn một chút, hỏi xem đây là nơi nào!
Đối với địa hình của Kiếm Linh Cốc không biết gì cả, cho dù biết đi ra Kiếm Trì, nhưng nơi này rốt cuộc là địa phương nào, cũng không biết, nơi đây có người, có thể qua hỏi thăm.
- Tích ta tích nhân, đắp thiên đắp địa,… số mạng cao như thiên...
Đang đi tới nhà lá, liền nghe được một thanh âm ca hát vang lên.
Tiếng hát phóng khoáng sáng sủa, lại mang cảm giác thời vận không đủ, âm thầm thần thương.
Tìm tiếng hát nhìn qua, chỉ thấy một lão giả ngồi ở trước nhà lá, kích thạch mà ca, mặc dù trong giọng nói mang bi phẫn, nhưng mắt lại lộ ra anh hùng chi khí.
- Hảo ca, xem ra tiền bối có ấm ức tích tụ, chẳng biết có thể nói cho tại hạ hay không?
Nhiếp Vân cười đi tới.
- Ân ?
Thấy hắn xuất hiện, lão giả sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười:
- Thật tốt, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, có người có thể tìm tới nơi này! Tới, ngồi xuống uống rượu!
Nói xong lão giả giống như ảo thuật lấy ra một bầu rượu, đổ ra một ly, còn chưa tới đến bên cạnh, đã nghe rượu mùi thơm khắp nơi.
- Vậy ta liền làm phiền!
Nhiếp Vân ngồi ở bên cạnh bàn đá, bưng ly rượu lên, ngửi một cái, ánh mắt không khỏi sáng rực, từ trong thâm tâm khen ngợi:
- Rượu ngon!
Trong miệng khen ngợi, lại không có uống.
- Đương nhiên là rượu ngon, đây chính là ta vật quý giá cất giấu nhiều năm, uống, bảo đảm thoải mái! Thế nào, còn không nếm thử một chút?
Lão nhân nhìn tới.
- Rượu ngon chờ một lát lại uống, ta đi ngang qua nơi này, muốn hỏi tiền bối một chút, đây rốt cuộc là địa phương nào? Không phải mới vừa ở trong Kiếm Trì sao, làm sao đột nhiên đến nơi này?
Nhiếp Vân buông ly rượu xuống hỏi.
- Đây là nơi nào? Ngươi không biết?
Lão giả sửng sốt một chút, rất hiển nhiên đối với hắn nói có chút kỳ quái, bất quá sau một khắc hắn giống như nhìn ra cái gì, chợt đứng dậy, dọc theo Nhiếp Vân quay một vòng:
- Ngươi... Không phải người của Kiếm Linh Cốc? Là người ngoại lai?
- Tiền bối thật tinh mắt, ta là thông qua Kiếm Linh Tháp mới vừa tới đây!
Nhiếp Vân gật đầu thừa nhận.
- Người ngoại lai tốt! Có thể ở bên ngoài nhìn đại thế giới, so với nhốt ở một Kiếm Linh Cốc nho nhỏ thì mạnh hơn nhiều! Tới, uống rượu!
Cảm khái một câu, lão giả rót đầy cho mình, ngửa đầu uống cạn.
- Nhanh uống đi, chẳng lẽ xem thường lão đầu ta, cảm thấy ta sẽ hại ngươi?
Uống xong, thấy ly rượu trước mặt Nhiếp Vân vẫn còn, lão giả lộ ra vẻ không vui.
Mời rượu không uống, rất rõ ràng không cho mặt mũi.
- Dĩ nhiên không phải, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, quên mà thôi!
Nhiếp Vân cười một tiếng, bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống sạch.
- Cái này không sai biệt lắm... Tới, lại một ly!
Lão giả lần nữa rót đầy rượu cho Nhiếp Vân, vuốt râu nói:
- Nơi này là Kiếm Trì tâm, mà không phải là bên ngoài Kiếm Trì. Tiến vào nơi này, sẽ không đi ra ngoài được, cho tới nay chỉ có một mình ta, cô độc tịch mịch, bây giờ ngươi có thể bồi ta, cũng xem như không tệ, tiếp tục uống đi!
- Kiếm Trì tâm?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút.
- Đúng vậy, cũng tức là chỗ hạch tâm nhất của Kiếm Trì, mặc dù không biết ngươi đi vào như thế nào, nhưng có thể nói cho ngươi biết, sau khi đi vào sẽ không thể nào đi ra ngoài, trừ khi Kiếm Trì hủy diệt!
Lão giả nói.
- Cái này...
Nhiếp Vân nhíu mày, đứng dậy, nhìn con đường lúc trước, mới nhìn một cái, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Con đường mới vừa rồi đi qua, giờ phút này đã biến mất, mới vừa rồi trường kiếm mắt thường có thể nhìn thấy rậm rạp chằng chịt, cũng giống như vô căn cứ mất tích, không tìm được nữa.
Thân thể thoáng một cái, Nhiếp Vân vọt ra ngoài, một lát sau lại đi về tới.
Quả nhiên giống như lão giả nói, đã không tìm được đường lúc tới, trước đó kiếm ý vô cùng vô tận, cũng biến mất không thấy, giống như hắn đột nhiên rơi vào một thế giới khác, cùng Kiếm Trì trước kia hoàn toàn là hai khái niệm.
- Chớ tìm, không tìm được đường ra đâu. Nếu đi tới nơi này, cũng coi như hữu duyên, tới tới, nhanh uống rượu, nếu không thời gian dài dằng dặc, không biết qua như thế nào!
Lão giả cười khẽ, lần nữa bưng ly rượu lên, đưa tới.
Nhiếp Vân không nghĩ tới chỗ sâu của Kiếm Trì còn có một địa phương như vậy, đi vào liền không thể quay về, sắc mặt khó coi, bất quá vẫn nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
- Tiền bối, ngươi làm sao sẽ tiến vào nơi này? Làm sao bị kẹt ở nơi đây không ra được?
Uống rượu xong, sắc mặt của Nhiếp Vân khôi phục như cũ, tựa hồ không còn lo âu, nhìn về phía đối phương.
- Ta? Ta khi nào đi vào, lại vào bằng cách nào, đến bây giờ cũng không nhớ rõ... Dù sao đi đến nơi này... Đừng nói những thứ vô dụng này nữa, tiếp tục uống rượu!
Lão giả lại rót một chén.
Nhiếp Vân cười một tiếng, tựa hồ không có bất kỳ hoài nghi, tiếp tục uống.
Nhìn hắn uống xong chén rượu thứ ba, lão giả vuốt vuốt râu.
- Được rồi, không cần giả bộ, nếu như đoán không sai, chỗ này là ngươi làm ra a! Muốn ta vĩnh viễn ở lại chỗ này... Chỉ bằng ngươi, còn không có thể làm được!
Thấy vẻ mặt của hắn biến hóa, Nhiếp Vân đột nhiên khẽ mỉm cười, trên mặt lại không khẩn trương, ngược lại cười nhạt.
- Hắc hắc, ngươi đã nhìn ra... Bất quá, cho dù nhìn ra thì thế nào? Ngươi liên tục uống ba ly rượu, lực lượng trong cơ thể đã bị phong cấm, cho dù có thực lực, ở chỗ này cũng không thi triển ra được!
Nghe được lời của hắn, lão giả giống như thay đổi một người, cười lạnh đứng dậy.
Mới vừa rồi dung mạo nhìn còn có chút hiền hòa, lúc này cười lạnh lại trở nên vô cùng dử tợn.
- Ân? Uống ba ly rượu liền bị giam cầm? Rượu của ngươi có vấn đề?
Nhiếp Vân không có bất kỳ vẻ khẩn trương, ngược lại trong lời nói mang vẻ nhạo báng.
- Bây giờ biết đã chậm!