Kiếm ý bị hắn hoàn mỹ vẽ lên bộ phận thiếu sót trong chữ “Họa”, âm dương tương sinh, kiếm khí tung hoành.
Oanh long!
Một tiếng nổ vang kịch liệt, vách tường bức họa chậm rãi dời sang một bên, sát hạch thông qua!
- Có thể chưa đầy một khắc thời gian đã lĩnh ngộ kiếm ý thiếu sót trong bức tranh của ta, nói rõ ngươi đối với kiếm thuật đã có lý giải cực cao, rất không tệ, sát hạch cửa thứ hai thông qua!
Vách tường từ từ mở ra, thanh âm lại vang lên.
Lần này thanh âm mang theo tia hưng phấn vui mừng, tựa hồ Nhiếp Vân thông qua cửa sát hạch thứ hai đã lấy được sự hài lòng của Tử Hoa đạo nhân.
- Có thể qua hai cửa nói rõ ngươi là một thiên tài hiếm thấy, nhưng cũng không thể kiêu ngạo, chân chính khó khăn là ở cửa thứ ba, cửa ải này là khảo nghiệm ý chí linh hồn, nếu như có thể thông qua, ngươi sẽ trở thành truyền nhân của ta, sẽ đạt được kiếm thuật vô thượng cùng tích tụ cả đời của ta, nếu không thành công, chỉ thông qua hai cửa ải, cũng sẽ cho ngươi bồi thường nhất định! Chẳng qua bồi thường này cực kỳ bé nhỏ, nhiều nhất chỉ là vài kiện linh binh, một ít linh thạch!
Thanh âm thoáng dừng lại, tựa hồ cũng có chút khẩn trương.
Tựa hồ chủ nhân thanh âm cũng hi vọng có người liên tục vượt qua ba cửa, mà không phải chỉ hai cửa liền thất bại.
- Không thông qua cũng có thưởng cho?
Nhiếp Vân vui vẻ.
- Cửa thứ ba là một tế thai, do ta dùng ý thức sát lục vô thượng thúc giục, nếu như có thể tới gần tế thai ba mươi thước, xem như thông qua, nếu không thể tới gần thì đừng miễn cưỡng. Nếu không ý thức sát lục tiến vào trong đầu, may mắn sống sót cũng biến thành phế vật!
Vách tường hoàn toàn mở ra, bên trong lại là một đại sảnh rộng lớn, trung ương có một tế thai, quan tài bên trên tản mát ra khí tức sát lục nồng đậm tới cực điểm.
Cỗ khí tức giống như có nhiều binh sĩ giết chóc từ thời không xa xôi bao trùm rơi xuống, mang theo chân khí hùng hồn dày trọng, người chắn giết người, phật chắn giết phật!
Tư tư!
Sát lục binh đột nhiên đâm vào trong đầu Nhiếp Vân, sát lục khí cường đại sềnh sệch như máu, đem thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác của hắn toàn bộ bao phủ.
- Sát lục khí này…tựa hồ cũng không lợi hại đi?
Nguyên bản Nhiếp Vân cho rằng bị sát lục binh tập kích mình sẽ choáng váng muốn vỡ đầu óc, tinh thần hỗn loạn. Hiện tại xem ra là không phải, mình lại không hề có cảm giác cố hết sức.
- Có thể do nguyên nhân ở khoảng cách quá xa, đi về phía trước thử xem!
Trong lòng cảm thán, Nhiếp Vân nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Hiện tại hắn đang cách tế thai chừng trăm thước, khảo nghiệm nói ít nhất tới gần ba mươi thước, phỏng chừng sát lục khí tức sẽ càng mạnh, càng ngày càng nặng.
Trong lòng thầm nghĩ, hắn không ngừng đi về phía trước, quả nhiên đi thêm một bước sát lục khí tăng cường một tia, liên tục đi mười bước Nhiếp Vân đã cảm thấy sát lục khí nặng gần gấp đôi.
- Hình như cũng không có gì…
Nhiếp Vân lắc đầu, tiếp tục đi thẳng về trước, một hơi đi hơn năm mươi bước, chỉ còn mười thước sẽ cách tế thai ba mươi thước, thế nhưng hắn cũng không cảm giác có gì khó khăn.
- Dựa theo trình độ của hai cửa phía trước, Tử Hoa đạo nhân cũng không nên đùa giỡn như vậy đi, sao sát lục khí không ảnh hưởng ta bao nhiêu?
Tiếp tục đi tới, vô số sát lục binh bắt đầu hình thành đủ loại ảo tưởng, tựa hồ có vô số bí cảnh, vô số yêu thú, vô số yêu nhân điên cuồng công tới, nhưng đối với Nhiếp Vân không hề ảnh hưởng, tựa hồ hắn có lực miễn dịch với sát lục khí.
Kỳ thật cũng không phải sát lục khí của Tử Hoa đạo nhân vô dụng, mà là hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới Nhiếp Vân là lão quái vật của hai thế giới!
Đừng nói sát lục khí, cho dù bản thân Tử Hoa đạo nhân giết chóc cũng không sánh bằng Nhiếp Vân kiếp trước, bản thân còn không có sát lục khí nặng như hắn, vì thế muốn dùng sát lục khí tôi luyện ý chí hắn, đương nhiên hoàn toàn không tác dụng!
Hơn nữa Nhiếp Vân có thiên phú huyết đồng, huyết thống chú ý chính là giết chóc, vì vậy có chút lực miễn dịch, hai điều kết hợp kết quả làm sát lục khí của Tử Hoa đạo nhân không có hiệu quả gì với hắn.
- Ba mươi thước này cũng rất đơn giản!
Rất nhanh bước ra bước cuối cùng, Nhiếp Vân không biết nên nói gì, cảm thấy khảo nghiệm lần này quá mức đơn giản, căn bản không có tính khiêu chiến.
Cỗ sát lục khí này nếu đổi lại là Hoang Trần hay Tử Quỳnh hoàng, có thể kiên trì tới bảy mươi thước hay không còn khó nói, càng khỏi nói là ba mươi thước, khoảng cách như vậy nghĩ cũng đừng nghĩ!
Mặc dù là cường giả linh hồn linh cấp chỉ sợ cũng khó thể tiến vào trong vòng ba mươi thước!
- Ha ha, không sai không sai!
Đi vào phạm vi ba mươi thước, thanh âm bỗng nhiên vang lên, một bóng người hư ảo từ trong quan tài phía trước chậm rãi đứng lên.
Bóng người kia không có thực thể, trên người mang theo hào quang, vừa nhìn là biết linh hồn ấn tích, mà không phải bản nhân.
Linh hồn ấn tích, là do cường giả bí cảnh tróc linh hồn lưu lại ấn tích, trải qua phong ấn có thể bảo tồn lâu dài, nhưng một khi hoạt hóa rất nhanh sẽ tiêu tán.
- Không nghĩ tới ý chí của ngươi kiên định như vậy, ta vốn cho rằng sát lục khí mạnh như thế ít nhất có thể ngăn cản ngươi một ngày, không nghĩ tới ngươi không sao cả đã trực tiếp đi tới, tốt lắm, tốt lắm!
Bóng người hư ảo vuốt râu nhìn Nhiếp Vân, vẻ mặt vui mừng.
Nhiếp Vân đi tới thêm hai bước, rốt cục nhìn thấy rõ dung mạo người này, giống đạo nhân tam nhãn trong bức họa khi nãy như đúc.
- Ngươi thuận lợi thông qua bốn lần khảo nghiệm của ta, nói rõ ngươi là nhân tài có thể đào tạo, ta sẽ đem sở học cả đời truyền thụ cho ngươi!
Người kia cười nói.
- Bốn lần sát hạch? Không phải chỉ có ba lần sao? Sao lại là bốn lần?
Nhiếp Vân sửng sốt.
- Ha ha, nơi này đích thật là ba cửa, nhưng sát hạch đã bắt đầu khi tiến vào nội điện, trên thực tế Thuần Chân Huyễn Linh thạch mới là khảo nghiệm lớn nhất của ta, khảo nghiệm tâm tính một người!
Người kia cười nói:
- Thuần Chân Huyễn Linh thạch có thể làm người nhìn thấy giấc mộng chân thật nhất thuần khiết nhất, cho ta xem rõ bản chất cùng dục vọng của một người, ngươi nhìn thấy ảo cảnh là yêu, chỉ có người đối với yêu trung trinh không đổi, mới xem là phẩm chất lương thiện, sẽ không làm chuyện thất tín bội nghĩa!