Diệp Huyên hỏi lại: “Nếu như kiếm khí có thể làm ngươi bị thương thì sao?”
Đế Khuyển lắc đầu: “Kiếm khí đơn thuần thì tuyệt đối không thể!”
Diệp Huyên khẽ nói: “Nếu như có thể thì sao…”
Vừa dứt lời, hắn vung tay phải lên, một tia kiếm khí lại xuất hiện, hắn bắt đầu nén kiếm khí, điên cuồng nén ép, nhưng rất nhanh chóng…
Ầm!
Kiếm khí đột nhiên vỡ vụn hoá thành luồng khí rồi biến mất.
Diệp Huyên sửng sốt.
Đế Khuyển ở bên cạnh nói: “Quá vội, quá sức rồi!”
Diệp Huyên như suy nghĩ gì đó, một lát sau, hắn tiếp tục…
Cứ như vậy, hắn cứ một lần lại một lần nén kiếm khí, nhưng gần như đều thất bại.
Cô đặc kiếm khí, mặc dù chất lượng sẽ được nâng cao, nhưng “khí” lại không chịu đựng được kiểu cô đặc này.
Diệp Huyên trầm mặc nhìn thanh kiếm khí trước mặt.
Tại sao không nâng cao chất lượng của “khí”?
Đột nhiên một suy nghĩ nảy ra trong đầu Diệp Huyên!
Diệp Huyên chấn động dữ dội, hắn đảo qua, thanh kiếm khí đó lập tức biến mất. Sau đó tay phải hắn chụp về phía trước, lập tức xung quanh đã có vô số luồng khí như thuỷ triều dồn về phía hắn.
Những luồng khí đó nhanh chóng bắt đầu ngưng tụ thành hình dáng thanh kiếm, trong chốc lát, vô số khí đã ngưng tụ thành một thanh kiếm.
Kiếm!
Diệp Huyên đưa tay ra cầm chặt, lúc này, thanh kiếm khí này đã không còn là hư không nữa!
Bởi vì tay hắn nắm lấy thì có cảm giác thật!
Đột nhiên lòng bàn tay Diệp Huyên mở ra, sau đó một luồng ánh sáng từ kiếm lướt qua.
Xoẹt!
Ở chính giữa, có một âm thanh bén nhọn xé rách không trung vang lên rõ ràng!
Cách đó mười mấy mét, một luồng kiếm quang trong chớp mắt đã chém vào người Đế Khuyển.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai đột nhiên vang lên, nơi kiếm chém vào có tia lửa bắn khắp nơi.