Một lúc sau, hai mắt Diệp Huyên từ từ nhắm lại.
Tĩnh tâm.
Phải thừa nhận rằng, bây giờ hắn thích trạng thái này, sau khi bước vào trạng thái này, hắn mới cảm thấy bản thân là một kiếm tu thật sự, một kiếm tu trong lòng chỉ có kiếm.
Kiếm tu.
Tâm mới là quan trọng nhất.
Nếu tâm không tĩnh thì kiếm cũng không thể tĩnh.
Thật ra, bây giờ hắn thấy hơi mơ hồ.
Vì từ khi hắn lựa chọn vào vòng thay vì phá vòng lúc ban đầu thì hắn đã tách biệt với cảnh giới thể tu chủ đạo, không còn quan hệ gì với Hóa Tự Tại hay Phá Giới Cảnh gì đó nữa.
Mơ hồ!
Sau khi vào vòng thì hắn phải tự mình dò dẫm con đường tương lai.
Việc này rất dễ rơi vào trạng thái mơ hồ.
Đi con đường của người khác thì không khó nhưng nếu tự tìm ra con đường cho chính mình thì lại cực kỳ khó khăn.
Mà bây giờ hắn đang ở trong hoàn cảnh đó.
Tâm tĩnh.
Đấy là điều mà hắn lĩnh hội được sau khi vào vòng, nhưng sau khi tâm tĩnh thì sao?
Diệp Huyên từ từ mở mắt ra, hắn nhìn về phía xa, sau một lúc khá lâu, hắn xòe tay trái ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trên tay hắn, hắn mỉm cười, nói: “Tiểu Hồn, ngươi nói xem con đường tiếp theo của ta nên đi thế nào đây?”
Tiểu Hồn im lặng một lúc lâu rồi nói: “Đi thẳng”.
Mặt Diệp Huyên bỗng sầm xuống.
Tại Tiểu Tháp đó dạy hư Tiểu Hồn hết.
Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Tiểu chủ, người có hứng thú phát triển mặt linh hồn không?”
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Lĩnh vực linh hồn hả?”
Tiểu Hồn đáp: “Đúng vậy, chỉ cần là sinh linh thì sẽ có hồn, tiểu chủ có thuật Nhất Kiếm Định Hồn do Thiên Mệnh tỷ tỷ dạy, nếu như phát triển mặt này thì chắc sẽ có tiền đồ lắm đấy”.
Nhất Kiếm Định Hồn.
Diệp Huyên chau mày, hỏi: “Phát triển thế nào?”
Tiểu Hồn đáp: “Tiểu chủ, ta chỉ là một thanh kiếm, sao ta biết được chứ?”
Diệp Huyên đơ mặt ra, mẹ kiếp, Tiểu Tháp chết tiệt này.
Một lúc sau, Diệp Huyên nhìn sang kiếm Thanh Huyên trên tay.
Nhất Kiếm Định Hồn.
Làm thế nào mới có thể khiến Nhất Kiếm Định Hồn lợi hại hơn đây?