Y vừa dứt lời, một gã thanh niên đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Tên này mặc trang phục đen tuyền, trên mặt có vô số vết sẹo ngang dọc trông dữ tợn vô cùng, tay trái nắm một thanh trường kiếm.
So tài ư?
Diệp Huyên nhếch nhếch môi, nhưng chưa kịp nói gì thì đã có người lên tiếng: “Để ta”.
Là Nguyên Nhất!
“Thần chủ như ngài không phải đích thân ra tay với một tên tiểu lâu la”.
Nàng ta nói rồi xoay người đối mặt gã thanh niên, nhưng trước khi ra tay thì Diệp Huyên đã lên tiếng: "Để ta đi".
Thấy Nguyên Nhất ngoái lại, hắn cười nói: "Ta thích nhất là đánh kiếm tu đấy”.
Nói xong, hắn quay sang gã thanh niên kia: "Ta nhường ngươi một kiếm đấy, tới đi".
Nhường một kiếm?
Lời này vừa ra, những người khác đã ngây ngẩn.
Tên này có phải khinh địch quá rồi không?
Gã thanh niên âm trầm nhìn hắn, gương mặt càng trở nên hung ác hơn.
Liên Khiếu Thiên lại mở miệng: “A Đại, Diệp thành chủ đã nói nhường thì cứ xin hắn chỉ giáo cho đi”.
Gã A Đại gật gật đầu, sau đó thoắt cái đã biến mất.
Uỳnh!
Một tia kiếm quang đen nhánh xuất hiện khiến các cường giả Thần Quốc lập tức nghiêm mặt.
Kiếm Thần!
Diệp Huyên không tránh đi cũng không ra tay, mặc cho mũi kiếm trong tay A Đại đâm vào giữa mày hắn.
Các cường giả Thần Quốc biến sắc.
Một người nữa cũng như vậy là A Đại, sau đó...
Vút!
Cái đầu gã bay ra ngoài.