Tông Thủ cười nói: “Vậy thì sao? Dù sao A Đạo Linh kia cũng chưa đạt tới Vô Cảnh!”
Tiêu Hiếu nhìn Tông Thủ: “Lời này mà huynh cũng tin ư?”
Tông Thủ im lặng.
Thật ra bọn họ đều cho rằng A Đạo Linh đã đạt tới Vô Cảnh.
Năm đó vì sao Quân Đạo Lâm đột nhiên biến mất?
Vì theo như lời vua đời sau của Quân Đạo Quốc nói, năm đó sở dĩ Quân Đạo Lâm rời đi là vì đạt tới Vô Cảnh, cảm thấy thế gian không còn đối thủ nữa, cho nên mới rời đi.
A Đạo Linh đang yên đang lành sao lại rời đi?
Đương nhiên là vì đã đạt tới Vô Cảnh!
Tiêu Hiếu lại nói: “Nói cách khác, bây giờ Sơn chủ kia có truyền thừa của một cường giả Vô Cảnh!”
Nghe vậy, Tông Thủ nhếch môi: “Tiêu tông chủ, suy nghĩ của huynh rất nguy hiểm!”
Tiêu Hiếu nhìn về phía Tông Thủ: “Với thiên phú và tiềm lực của chúng ta, cả đời này có cơ hội đạt tới Vô Cảnh không?”
Tông Thủ im lặng một lát rồi đáp: “Khó! Khó! Rất khó!”
Ba lần khó!
Tiêu Hiếu gật đầu: “Nói thẳng ra là hoàn toàn không có cơ hội nữa! Nhưng nếu chúng ta lấy được truyền thừa của tiền bối A Đạo Linh thì sao? Có cơ hội hay không?”
Tông Thủ híp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Hiếu nói tiếp: “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”
Tông Thủ cười nói: “Vậy theo Tiêu huynh thì chúng ta nên hợp tác thế nào đây?”
Tiêu Hiếu nhẹ giọng nói: “Đợi đến khi nàng ta đột phá Vô Cảnh, chúng ta sẽ ra tay!”
Tông Thủ trầm giọng đáp: “Lỡ như A Đạo Linh…”
Tiêu Hiếu im lặng một lát, trong mắt ông ta loé lên ánh sáng tàn nhẫn: “Ta cược nàng sẽ không xuất hiện”!
Tông Thủ lại hỏi: “Thiếu niên kia nữa… Đây là một nhân tố không xác định!”
Trong mắt Tiêu Hiếu có ánh sáng lạnh loé lên: “Đến lúc đó giết chết hắn trước!”
Tông Thủ lại hỏi: “Cần liên lạc với Quân Đạo Quốc không?”
Tiêu Hiếu lắc đầu: “Không cần! Trung Sơn Vương kia luôn thủ thành nghiêm ngặt, ông ta sẽ không làm chuyện mạo hiểm thế này đâu!”
Tông Thủ nhẹ giọng đáp: “Cũng đúng!”
…
Linh Sơn.
Sau khi Diệp Huyên và Ngôn Bạn Sơn về đến Linh Sơn, Ngôn Bạn Sơn đi về phía nhà lá của nàng ta.