Nàng ta muốn tránh ra theo bản năng nhưng Diệp Huyên lại nắm chặt tay, không để nàng ta thoát.
Đạo Nhất liếc hắn một cái, không phản kháng nữa.
Ba người bọn họ nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Lão già áo đen thở ra một hơi, hai tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiểu Như thấp giọng hỏi: “Các lão, hắn đến từ Thiên Yêu Quốc thật sao?"
Lão già dõi mắt nhìn về nơi xa, thì thầm: “Chuyện ấy không quan trọng. Quan trọng là chúng ta không thể trêu vào hắn”.
Tiểu Như gật đầu nhưng vẫn còn ra vẻ chần chừ: “Nhưng ta cảm thấy hắn không phải người Thiên Yêu Quốc! Hắn là con người, hắn...”
Lão già ngắt lời nàng ta: “Đừng có bận tâm hắn có phải người Thiên Yêu Quốc hay không nữa, không quan trọng! Quan trọng là chúng ta không thể trêu vào hắn! Biết chưa?"
Trong giọng nói đã có phần dữ tợn.
Tiểu Như gật đầu, không dám nói gì nữa.
Một người có thể mang theo suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần, Thần Binh Các tuyệt đối không thể trâu vào!
Lão già áo đen bỗng quay lại nhìn lão già còn đang ngồi đơ ra dưới đất: “Ra ngoài lịch luyện đi rồi về!"
Sau đó lão ta rời đi.
Lão già còn lại cười khổ, tự biết bản thân đã không thể trở về tinh vực Cổ Thần được nữa.
Nhưng đây đã là kết cục tốt nhất với lão.
Ít nhất vẫn còn giữ được mạng!
Nơi xa.
Diệp Huyên kéo Đạo Nhất đi về phía cuối con đường.
Đạo Nhất không lên tiếng, cũng không tìm cách giằng tay ra.
Diệp Huyên cười với nàng ta: “Ta thấy hai chúng ta vẫn có thể làm bạn, cô nghĩ thế nào?"
Đạo Nhất làm thinh.
Diệp Huyên cười khổ: “Đừng như vậy chứ. Ta tuy không phải Diệp Thần nhưng tốt xấu gì cũng chung sống với nhau một khoảng thời gian. Ta cho rằng hai bên đều có hảo cảm cho nhau, cô thấy đúng không?"
Đạo Nhất liếc nhìn hắn rồi cười đáp: “Tất nhiên”.
Diệp Huyên: “Nói thật đấy chứ?"
Đạo Nhất gật đầu.