Diệp Huyên hỏi: “Có chuyện gì à?”
Trong mắt linh ma loé lên sự tham lam: “Máu…”
Một khắc sau, nó chợt biến mất, sau đó có quyền mang lao về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhíu mày, cái quái gì vậy?
Diệp Huyên không nói nhiều, lập tức rút kiếm chém một phát.
Vụt!
Kiếm quang loé lên, linh ma kia bị đánh lui mấy nghìn trượng, khi nó dừng lại, một thanh kiếm đã xuyên qua giữa chân mày, cố định nó lại!
Lúc này, một tiếng gào thét giận dữ vang vọng khắp đỉnh núi: “Nhân loại, nếu ngươi dám đả thương hắn, ta…”
Diệp Huyên đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó xoay vòng, linh ma kia lập tức mất đầu!”
Diệp Huyên bình tĩnh nhìn về phía chân trời xa xôi: “Con người ta hơi nóng tính, đừng uy hiếp ta, nếu không… ta tiêu diệt toàn bộ Linh Ma tộc của ngươi!”
“Ngông cuồng!”
Chân trời phía xa, giọng nói kia gào thét: “Không ngờ ngươi lại dám giết chết tộc nhân của Linh Ma tộc ta, ngươi cho rằng ngươi…”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên đột nhiên biến mất.
Vụt!
Giọng nói ở chân trời phía xa chợt im bặt, sau đó, một cái đầu đầm đìa máu tươi chậm rãi rơi xuống từ chân trời.
Một cái đầu của linh ma!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên trở lại trong vỏ kiếm trên tay hắn, sau đó, hắn xoay người rời đi.
Gây thù chuốc oán?
Nguyên tắc của Diệp Huyên là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ngươi dám gây chuyện với ta, thì ta nhất định sẽ giết ngươi! Trừ khi… ta đánh không lại!
Diệp Huyên chưa đi được mấy bước, một tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ sau lưng hắn.
Diệp Huyên dừng bước, hắn quay đầu, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười: “Diệp công tử?”
Diệp Huyên cười: “Ông là người của Tiên Bảo Các sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Tại hạ là Hội trưởng của Tiên Bảo Các - Lý Sinh!”
Diệp Huyên hỏi: “Có chuyện gì sao?”