Diệp Huyên lại nói: “Nếu cô nương không dám thì cũng không cần tấn công một mình, ta có thể chấp thêm một người nữa. Hoặc tất cả người Chu tộc đều tấn công ta đi! Nếu thua, ta tặng kiếm này cho các ngươi! Nhưng ta nói trước, một khi đã đánh nghiêm túc thì ta sẽ không kiểm soát được bản thân, đến lúc ấy có cho cả Chu tộc hợp táng thì cũng đừng trách ta!"
Mọi người: “...”
Giọng Tiểu Tháp bỗng vang lên trong đầu hắn: “Tiểu chủ có chắc là đánh lại mấy nghìn người không vậy?"
Diệp Huyên: “Không”.
Tiểu Tháp càng không hiểu: “Vậy mà còn nói nữa?"
Diệp Huyên: “Trước cứ làm bộ đã! Với lại bọn họ cũng không thể vứt hết liêm sỉ mà hội đồng ta, ta nhìn một cái là biết ai cần với không cần giữ thể diện mà”.
Tiểu Tháp: “...”
Nghe thấy lời này của Diệp Huyên, sắc mặt những thiên tài Chu tộc và yêu nghiệt đang ở đây đều trở nên cực kỳ khó coi.
Diệp Huyên đang khinh thường bọn họ!
Nhưng chính vì vậy, bọn họ lại trở nên dè chừng.
Tại sao Diệp Huyên lại dám ngông cuồng như vậy?
Hiển nhiên là vì thực lực!
Nhưng Diệp Huyên thật sự có thể khiêu chiến với toàn bộ thiên tài và yêu nghiệt của Chu tộc sao?
Lúc này, cô gái trước mặt Diệp Huyên nói: “Ta đấu với ngươi!”
Nàng ta không thể không đánh!
Đối mặt với sự khiêu khích của Diệp Huyên, nếu Chu tộc không ứng chiến thì thể diện của Chu tộc sẽ mất hết!
Đương nhiên, như Diệp Huyên đoán, Chu tộc sẽ không đánh hắn hội đồng.
Nếu đánh hội đồng, cho dù thắng thì cũng sẽ thành trò cười.
Diệp Huyên nhìn cô gái trước mặt, cười bảo: “Các cô thật sự không lên cùng à?”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Mong Diệp công tử chỉ giáo”.
Nói xong, nàng ta tiến lên trước một bước, một bước này khiến cho thời không Diệp Huyên đang đứng trực tiếp trở nên hư ảo, đồng thời, thời không hư ảo ấy cũng bắt đầu rực cháy, từng sức mạnh huỷ thiên diệt địa ập về phía Diệp Huyên như muốn nghiền nát hắn.
Sức mạnh thuần khiết!
Tri Huyền Cảnh!
Cô gái không sử dụng Lưu Thệ Chi Lực, vì lúc trước thanh niên kia đã thất bại. Nàng ta lựa chọn sử dụng sức mạnh thuần khiết nhát để đối phó với Diệp Huyên.