Đúng lúc này, Tiểu Bút lại lên tiếng: “Thật ra Thái Sơ Thần tộc giữ lời cũng là do bất đắc dĩ, chứ chẳng lẽ lại nhào lên đánh? Tổ tiên họ năm xưa còn thất bại, họ của bây giờ lại càng không có khả năng!"
Diệp Huyên cảm khái: “Vĩnh viễn bị nhốt ở đây cũng thê thảm quá”.
Tiểu Bút: “Ít nhất thì vẫn còn sống, vẫn còn chút hy vọng”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Hy vọng?"
Tiểu Bút: “Nếu trong tộc sản sinh ra một siêu yêu nghiệt còn hơn cả tổ tiên thì chẳng phải là hy vọng còn gì? Dù sao họ cũng ở thời không Linh Độ, có Thái Sơ Thần Thụ trong tay, có thể được nó giúp trở nên mạnh hơn”.
Diệp Huyên gật gù: “Nói cũng phải”.
Tiểu Bút: “Ta thấy cậu lên đó rồi có thể bắt chuyện với họ một phen”.
Diệp Huyên không hiểu: “Để làm gì?"
Tiểu Bút: “Đôi khi cái mồm của cậu còn ghê gớm hơn thanh kiếm nhiều”.
Mặt Diệp Huyên thoắt cái đen xì.
Tiểu Bút: “Đến rồi!"
Đến rồi!
Diệp Huyên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một quầng sáng trắng trước mặt.
Hắn bước vào đó rồi xuất hiện trên một vùng biển vô tận.
Diệp Huyên nhìn bốn phía một phen, đang muốn rời đi thì thời không bốn phía bỗng chốc nhòe đi. Hàng loạt bùa chú màu đen trông rất đáng sợ xuất hiện ở khắp nơi.
Mỗi cái đều chứa một lượng sức mạnh khủng khiếp vô cùng.
Diệp Huyên nhìn mà không khỏi cả kinh.
Tiểu Bút: “Là cấm chế do chủ nhân để lại!"
Diệp Huyên: “Huynh phá nó được không?"
Tiểu Bút: “Không”.
Thấy hắn nhăn mặt, nó biện hộ: “Ta chỉ là cây bút thôi mà!"
Diệp Huyên cạn lời: “Xem như ta phục huynh”.
Rồi gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.
Ánh mắt hắn nhìn mớ bùa chú chợt lóe lên vẻ dữ tợn, sau đó vung kiếm quét ngang.
Roẹt!
Diệp Huyên gật đầu rồi men theo con đường bước vào cửa, sau đó xuất hiện trước một tòa thành cổ.
Trông nó cũ kỹ vô cùng, với những viên gạch đã được thời gian gột rửa, nay chỉ còn lại màu trắng bệch.
Diệp Huyên: “Tiểu Bút, đây là đâu vậy?"