Vạn Lực gật đầu: “Cũng là để lẩn tránh Đạo Môn”.
Diệp Huyên nhìn xung quanh: “Đây là nơi nào?"
Sắc mặt Vạn Lực chợt trở nên kỳ lạ: “Ngươi không biết tâm vũ trụ?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Vạn Lực câm nín.
Mẹ nó!
Tên này làm thế nào mà sống được đến bây giờ?
Chẳng lẽ bây giờ tạo phản dễ lắm à?
Hay chủ nhân bút Đại đạo ngủm mất rồi?
Diệp Huyên mở miệng hỏi: “Tâm vũ trụ là gì?"
Vân Kỳ: “Là vũ trụ mà cường giả cấp bậc Thiên Vị Cảnh có thể độc lập sáng tạo ra. Ở trong tâm vũ trụ, thân phận của họ không khác gì chủ nhân bút Đại đạo vậy!"
Diệp Huyên gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Rồi lại hỏi: “Nếu ông ra ngoài thì sẽ bị Đạo Môn giết sao?"
Vạn Lực gật đầu: “Không chỉ Đạo Môn mà còn... Dù sao thực lực của ta bây giờ không bằng thời đỉnh cao nữa”.
Diệp Huyên: “Ông có muốn đi theo ta không?"
Vạn Lực nghe vậy thì giật mình.
Vân Kỳ cũng ngạc nhiên không kém.
Diệp Huyên cười: “Ta nói thật không giỡn”.
Vạn Lực chần chừ: “Ta thích được tự do hơn”.
Diệp Huyên cũng không ép buộc nữa, chỉ gật đầu nói: “Vậy bảo trọng”.
Rồi quay sang Vân Kỳ: “Chúng ta đi”.
Vân Kỳ gật đầu. Hai người rời đi.
Vạn Lực nhìn họ đi mất, không biết nên nói gì.
Bảo ông ta đi theo hắn?
Chẳng biết tên này nghĩ thế nào nữa! Ông ta đã đến Thiên Vị Cảnh, mà hắn thì sao? Mới có Thiện Ác Cảnh!
Bảo Thiên Vị Cảnh đi theo Thiện Ác Cảnh?
Nghĩ cũng không dám!
...
Rời khỏi tâm vũ trụ kia rồi, Diệp Huyên nhìn xung quanh rồi buông tiếng thở dài.
Vân Kỳ nhìn sang: “Ngươi thở ngắn than dài làm gì?"