Trong đó chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra!
Diệp Huyên cười nói: "Là muội muội của ta ra tay!"
Mọi người nghe vậy quay đầu nhìn nhau, Nguyên Tôn trầm giọng hỏi: "Muội muội của ngươi đánh nát cơ thể của cô gái thần bí kia?"
Diệp Huyên gật đầu.
Mọi người lại liếc nhau, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc!
Bọn họ chưa đánh nhau với cô gái thần bí kia nhưng lại biết sự khủng bố của những thuộc hạ dưới tay nàng ta!
Khi họ đối mặt với sáu người kia thì còn không có nổi sức chống cự!
Từ đó có thể thấy được cô gái thần bí đứng đầu họ đáng sợ tới mức nào!
Mà muội muội của Diệp Huyên thế mà lại đánh thắng được? Chẳng những vậy, còn đánh nát cơ thể của đối phương...
Lúc này, An Bắc Thần khẽ thở dài nói: "Hóa ra, chúng ta vẫn giống như những con kiến!"
Mọi người nghe vậy sắc mặt đều trở nên hơi phức tạp!
Đúng lúc này, mọi người như phát hiện ra gì đó bỗng quay đầu lại, cách đó không xa đang đứng một cô gái mặc váy đen!
Chính là cô gái thần bí kia!
Mọi người thấy nàng ta thì đều thay đổi sắc mặt!
Diệp Huyên nhíu mày, lẽ nào người phụ nữ này muốn làm thịt mình?
Cô gái thần bí nhìn Diệp Huyên: "Nói chuyện đi!"
Nói chuyện đi!
Đám Nguyên Tôn nghe thấy câu ấy của cô gái thần bí thì im lặng lùi lại!
A Đạo Linh nhìn sang Diệp Huyên nói: "Cẩn thận nhé!"
Bà ấy nói xong bèn dẫn theo Ngôn Bạn Sơn biến mất.
Hiện trường chỉ còn lại Diệp Huyên và cô gái thần bí!
Diệp Huyên nhìn cô gái váy đen, phải công nhận rằng nàng ta rất đẹp, diện mạo ấy có thể nói là có một không hai trên đời. Song tiếc là, hai chữ giữa trán nàng ta lại ảnh hưởng đến vẻ đẹp tuyệt sắc ấy.
Rác rưởi!
Đó là do Thanh Nhi khắc lên!
Cô gái thần bí đi đến trước mặt Diệp Huyên: "Có thể kể về nàng không?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Không có gì hay để nói cả!"
Nàng ta nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cũng nhìn thẳng vào nàng ta, mẹ nó, ta sợ cái con vượn ấy.
Hai người cứ thế nhìn nhau, bầu không khí bỗng dưng có chút mập mờ, bởi vì điều này hơi giống với các cặp tình nhân đang nhìn nhau.